Chương 94: Cô nói một đôi thì một đôi


Tôi chạy đến bên cạnh, một con ác long cũng lao tới, Huyền Quân vung kiếm chém một con gục xuống đất, thấy con còn lại địn8h nuốt chửng tôi, hắn lại vung tiếp một kiếm chém rụng đầu rồng.

Thân rồng to lớn rơi ầm ầm xuống đất, đầu nó văn3g sang một bên, lăn xa tít tắp mới dừng lại. Tôi sợ tái mặt, Huyền Quân đứng đối diện chĩa kiếm về phía tôi quát:
Lăn ra9 đây!

Cuối mộ đạo có những gian mộ thất, nhưng Huyền Quân lại không để ý tới mấy căn phòng đó mà vẫn tiếp tục tìm kiếm. Tới lúc tìm được một mộ thất rộng lớn, hắn dùng một cánh tay đập vỡ cửa mộ khiển cả lăng mộ đều chấn động.
Khi chúng tôi tiến vào trong, đập vào mắt là một chiếc quan tài đồng xanh.
Huyền Quân quay lại nhìn tôi, ánh mắt hắn lạnh bằng. Thấy thể tôi cũng chỉ đáp
ừ một tiếng.

Nếu muốn ở lại, thì phải viên phòng cùng với bản quân, không thì cút!

Huyền Quân đưa tôi vào mộ đạo, lúc này tôi mới phát hiện mộ đạo có bố cục rất cao cấp, cộng thêm trụ Bàn Long bên ngoài, khả năng cao đây là một hoàng lãng.
Nhưng tôi không nhớ chỗ đó còn có hoàng băng chưa bị phát hiện.
Tôi nhìn chằm chằm hắn:
Tôi không biết ra thế nào!

Huyền Quân bổ một kiếm về phía tôi, tôi lập t6ức giơ hai tay ôm lấy đầu, nhưng nhát kiểm lại không bổ xuống mà chẻ đầu con rồng ở cạnh đó làm hai, dọa tôi chết khiếp. 5
Xem ra lúc nhàn rỗi không nên mơ giấc mơ thể này, nếu không dễ sinh bệnh.
Tôi đẩy cửa xuống xe, nhưng vừa ra đã ngã.

Tôi không đi, anh không đi cùng tôi thì tôi cũng không đi.
Tôi bắt đầu chơi xấu.
Huyền Quân hừ lạnh, rồi lại bật cười:
Cô vốn cũng không thích bản quân.

Tôi tóm ống tay áo hẳn đi trên hành lang dài, hướng mắt nhìn xuống nước lại thấy Huyền Quân mặc trường bào màu đỏ đang kéo tay tôi, nhưng khi nhìn về phía hắn thì lại là quần áo đen.
Tôi hết sức kinh ngạc, Huyền Quân giật tay áo ra:
Cô đi đi, tôi phải nghỉ ngơi!

Trông Huyền Quân không giống như đang đùa mà dường như là thật.
Tôi mù mờ nhìn hắn:
Anh nói thật à?

Rời khỏi lăng tẩm, Huyền Quân lại đến rất nhiều nơi, toàn là những lăng tẩm rất cao cấp, tôi còn thấy có người mặc long bào ở một trong số đó, đúng là hết hồn.
Tuy là trong mộng nhưng tôi vẫn sốc vô cùng.
Người đàn ông nọ mặc một bộ trường bào màu đen, trông vô cùng khôi ngô tuấn tú, thấy đầu rồng trên trường bào của hắn ta, tôi không khỏi sửng sốt, quả nhiên là lăng tẩm của nhà để vương.
Người đàn ông quan sát Huyền Quân, thấy cánh tay của hắn thì giật mình.
Giờ tôi mới biết thế nào gọi là
viên phòng
thật sự.
Trước đây tuy là cũng có tiếp xúc, nhưng tôi cứ tưởng đó đã là viên phòng, kết quả thực hành rồi mới biết là như thế nào.
Thế nên khi trả lời Huyền Quân, tôi cũng chẳng thấy sợ hãi điều gì.
Huyền Quân nhìn tôi, thấy rất buồn cười:
Cô đừng hối hận đây, Ly Thương, là do cô tự nguyện!

Hắn còn chưa dứt lời, tôi đã mở mắt.
Tề Vũ đang ở bên ngoài xe nói chuyện với người khác, tôi nhìn lướt một vòng trong xe, nhận ra mình đã tỉnh lại rồi. Sau đó, tôi nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, thấy mặt mình vẫn còn đỏ.
Vài ba lần như thế, Huyền Quân cũng chẳng đếm xỉa đến nữa.
Nhìn ống tay áo trống không, trong lòng tôi cũng rất buồn.
Có điều tìm được mười mấy cái nhưng chẳng cái nào phù hợp, chỉ tổ chém rớt không ít cánh tay.
Vậy là cuối cùng Huyền Quân vẫn không tìm thấy cái hẳn cần.
Tôi sửng sốt giây lát, một chiếc quan tài đồng xanh thật đẹp!
Tôi buông Huyền Quân ra, vô thức đến nhìn chiếc quan tài đồng xanh đó. Thế nhưng nắp quan tài bất chợt mở ra bung ra, rồi một người bước ra khỏi quan tài.
Có vẻ Huyền Quân cũng không ngờ rằng tôi sẽ đồng ý, hắn tiến sát lại:
Ly Thương, cô có biết cô vừa nói gì không?


Tôi biết, nhưng tôi chém đứt của anh một cánh tay, giờ anh cướp đi... cái đó của tôi, như vậy là không nợ nần gì nhau nữa!


Ngươi xông vào lăng tẩm của bản vương là vì muốn tay của bản vương?
Người này còn có khả năng tiên đoán trước nữa à? Tôi vẫn mù tịt chưa đoàn ra đây này.
Nhưng chẳng lẽ cướp tay của người ta xong là gắn lên được?
Thế nhưng tôi bám rất sát nên hắn muốn bỏ tôi lại cũng khó.
Sau khi tiến vào lăng mộ, Huyền Quân tìm kiếm trên vách tường một lát, sau đó nhanh chóng mở cửa mộ rồi đi vào bên trong. Trên mặt đất có rất nhiều tượng binh lính, chúng tụ lại muốn ngăn cản Huyền Quân, nhưng tất cả đều chết dưới chân hắn. Tôi ở phía sau sợ không theo kịp nên vội vàng kéo lấy tay áo hắn, cánh tay đó của hắn đã mất nhưng tay áo thì vẫn còn. Hắn bảo tôi cút ra, nhưng tôi không thèm để
Đến một gian phòng cổ, hắn đẩy cửa đi vào, tôi cũng vào theo.
Chiếc giường trong đó có màu đỏ, hắn ngồi xuống, nhìn về phía tôi:
Qua đây đi!
Tôi bỏ balo xuống, đi đến trước mặt hắn rồi không biết làm gì nữa, nhưng hắn đã một tay ôm lấy tôi, xoay người đè tôi xuống giường.

... Dù sao anh cũng là sự thúc của tôi mà, anh...


Ly Thương...

Tôi mơ màng ngủ, nhưng dường như Huyền Quân vẫn chưa thỏa mãn, hắn xoay qua tìm tôi, tôi mở mắt ra nhìn hắn, bó tay.
Tôi đang định lên tiếng, nhưng lại thấy hắn sầm mặt xuống:
Không cho phép cô chạy, Ly Thương, cô dám bỏ rơi bản quân, ta sẽ...


Vậy cũng không thể ở đây được chứ?
Tôi bối rối. Thật ra tôi cũng không biết bản thân có thích Huyền Quân hay không, nhưng hắn đã nói vậy rồi, nếu có thể tha thứ cho tôi thì sau này gặp nhau cũng đỡ khó
xử!
Tôi chỉ nghe thấy
xoẹt
một tiếng...
Chuyện đó đã xảy ra.
Tôi giật mình, nhìn chỗ cánh tay trống trơn kia, hắn thiếu mất một cánh tay, chẳng lẽ muốn chơi chống đẩy một tay à?
Thế nhưng hiển nhiên, sự lo lắng của tôi là dư thừa rồi.

Cô nghĩ bản quân thích đùa với cô lắm sao?

Có đùa hay không tôi không biết, nhưng nếu hắn cử nhất quyết muốn như vậy thì cũng không phải là tôi không thể đồng ý.
Nghĩ thế thì thật ra cũng không thiệt!
Chẳng phải Quý Mạt Dương từng nói, làm người không thể mắc nợ đấy ư, nếu đã nợ thì dù kiếp này không trả, kiếp sau cũng phải trả!
Huyền Quân liếc nhìn cánh tay kia, nó đã biến mất.
Tôi vội vàng nhìn sang tay của Huyền Quân, thế nhưng chỗ đó vẫn trống trơn. Hắn cũng nhìn qua, sau đó nhanh chóng rời đi.
Huyền Quân xoay người rời đi, tôi nhanh chóng đuổi theo. Ánh nhìn lạnh lùng của hắn khiến tôi giật cả mình, vội vàng lùi về sau hai bước nhưng vẫn đi theo hắn.
Hắn đi tiếp, thu kiểm trên tay lại, nhưng vì hận tôi đến thấu xương nên từ đầu đến cuối đều phớt lờ, chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái.

Tôi đâu có nói là tôi sẽ hối hận!

Huyền Quân xoay người đi đến chỗ khác, tôi vội vàng đi theo.
Cánh tay đó của hắn vẫn trống trơn.
Tôi đi theo hắn đến một ngôi nhà cực kỳ cổ xưa, trong sân còn có hòn non bộ và hồ sen với hành lang dài bao quanh, dưới hồ đàn cá bơi lượn tung tăng.
Huyền Quận hờ hững đáp:
Hết cách rồi, vì ngươi có!

Nói rồi Huyền Quân chém đứt một cánh tay của người đó, người đàn ông lùi lại ngã tựa vào vách tường, chỗ cánh tay nhỏ màu tí tách. Hắn ta cực kỳ đau đớn, nhìn Huyền Quân:
Mối thù hôm nay, nếu ngươi không giết ta, ta nhất định sẽ khiến người phải trả giá!

Tôi nhìn người kia, hắn ta đã cầm cánh tay trở về.

Không được à?
Tôi hỏi Huyền Quân. Nhưng hắn phớt lờ tôi, cứ thể bước đi, còn tôi thì lăng nhăng ở đằng sau.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.