Chương 95: Cô nói một đôi thì một đôi


Do dự một hồi, tôi mới cất bước đi qua, may là không ngã.

Còn chưa đến trước giường thì Huyền Quân đã kéo tôi tới, xoa8y người đặt tôi xuống, lần này chẳng thèm nói gì mà trực tiếp vào chủ đề chính, vung đạo múa kiếm.
Nhưng Huyền Quân sao có thể tha cho tôi được, hắn mà tức lên thì tôi chỉ nhìn thôi đã thấy sợ rồi, hắn lại càng muốn làm chuyện đó.
Nhưng có lẽ là lần đầu nên hắn vẫn hơi bỡ ngỡ, hành động giống như một cậu trai tơ, tôi không cho hắn, hắn tới tôi cản, cuối cùng thành hét lên.
Tôi theo lên xe nói muốn đến thôn Ngưu Đầu, tài xế chở chúng tôi qua đó.
Lúc đến thôn Ngưu Đầu đã là ba giờ chiều, Huyền Quân ra khỏi xe quan sát một lượt, tôi trả tiền cho tài xế rồi chuẩn bị tiến vào thôn.

... Có muốn!
Thấy hắn giận, tôi lập tức sửa lời.
Ánh mắt Huyền Quân có vẻ nguy hiểm, hắn kéo tôi nằm lên người mình, lại muốn làm chuyện đó với tôi.
Có lẽ Huyền Quân hơi biến thái, hắn thích trồng hoa nên chỗ nào cũng trồng, thấy chỗ đặc biệt còn trồng hết lần này đến lần khác. Thế nên tôi chẳng dám nhìn bản thân thêm nữa, vội vàng mặc quần áo vào, làm như không thấy!
Tôi thay quần áo ngủ rồi lên giường, chẳng bao lâu đã thiếp đi.

Không thấy mệnh hồn của cô ấy nữa, ba hồn bảy vía chỉ còn lại hai hồn bảy vía, hồn phách trong cơ thể không thể duy trì được cơ thể của cô ấy. Nếu thời gian dài không phong bể linh huyệt sẽ khiến hồn phách còn lại rời đi. Sắp tới rằm tháng Bảy rồi, bách quỷ dạ hành sẽ kinh động đến tán hồn, cử phong bể lại trước đã.

Tôi thấy hơi bất ngờ vì Huyền Quân đã gần gũi hơn trước rất nhiều.
Những chuyện của La Quán Trinh không thể trì hoãn thêm được, tôi vội vàng đi thăm cô ấy. Có Huyền Quân ở đây nên tôi cũng không phải lo lắng nữa, bèn kéo hẳn đi cùng.
Đến chỗ La Quán Trinh, Huyện Quân lấy tiền bịt miệng ra ném cho tôi rồi đưa tay điểm lên trán của La Quán Trinh, tôi hỏi Huyền Quân:
Trước đây ngón tay của Trinh Trinh có âm khí màu đen, ngực cô ấy còn có một con trùng nhỏ, chắc hẳn cũng là do âm khí hóa thành, đó là cái gì thế?


Vòng trấn hồn và chuồng trần hồn là một đôi ư?
Tôi hỏi Huyền Quân, hắn ngoài đầu nhìn tôi bằng vẻ mất kiên nhẫn.

Em nói một đôi thì là một đôi.

Câu trả lời này thật kỳ quái, khiến người ta không thể hiểu nổi.
Nhưng chuyện tìm hồn phách của La Quán Trinh rất quan trọng, tôi cũng không tiện nói gì thêm.
Tôi lắc đầu, nghĩ một lát:
Cũng không hẳn thế.

Kết quả Huyền Quân đang yên đang lành bỗng chốc sầm mặt:
Không hẳn?

Lúc rời khỏi, Huyền Quân nhìn về phía đám người Triệu Đỉnh, lại nhìn sang Tề Vũ đứng bên kia báo:
Anh ở lại trông coi La Quán Trinh, chúng tôi đi xử lý chuyện thôn Ngưu Đầu.


Hai người?


Đó không phải âm khí, mà là niết quyết của thuật sĩ, cô ấy muốn giữ lại những gì mà mình biết, chỉ đến khi nguy hiểm mới đem ra dùng. Nó sẽ hao tổn một lượng nguyên khí nhất định nên không thường được sử dụng.


Vậy anh vừa làm gì thế?
Tôi hỏi hắn, Huyền Quân liếc nhìn tôi.
Thật trùng hợp, vừa vào thôn đã gặp cậu bé nọ tan học về nhà, đang buồn bực đi trên đường. Thấy tôi, cậu bé cũng không nói gì, chỉ mấp máy môi rồi bỏ đi.
Tôi cảm thấy khó hiểu bèn đuổi theo, nhưng cậu bé thấy tôi lại nói:
Chị tránh xa em ra, đừng có đến gần em.

Nhưng hắn không sợ ánh sáng, rốt cuộc hẳn là gì?
Còn cả tay hắn nữa, sao tự dưng lại mọc được ra?
ở trong mơ tôi có thể buông thả một chút, nhưng ngoài thực tế thì vẫn hơi kháng cự.
Mới giãy giụa vài cái, Huyền Quân đã mất kiên nhẫn. Trong cơn nóng giận, hắn xé nát hết quần áo của tôi, tôi lại càng ra sức đánh hằn.
Tôi vừa hét thế, giọng của Tề Vũ ở ngoài cửa đã vọng vào. Tôi không dám làm ầm lên, còn Huyền Quân lại càng sầm mặt.
Hắn quay ra phía cửa nói:
Không có chuyện gì.

Huyền Quân bật cười, hắn kéo tay tôi đi vào trong thôn. Lúc này tôi mới phát hiện vòng trấn hồn đã trở về trên cổ tay mình.
Tôi nhìn kĩ thì thấy vẫn như cũ.
Huyền Quân liếc mắt nhìn tôi rồi cất bước đi ra ngoài, tôi cũng vội vàng đi theo.
Lúc này đã giữa trưa, ra khỏi cửa, Huyền Quân nhìn một lát, một chiếc xe dừng trước cửa, người trong xe hỏi chúng tôi có muốn đi không, Huyện Quân cúi người ngồi vào trong.
Bị hắn dày vò một 3hồi, tôi cũng hơi mệt, mí mắt cứ díp lại.
Nhưng hắn cũng không cản mà ôm lấy tôi rồi cùng ngủ.
Tôi giãy giụa không lại nên đành yên lặng chìm vào giấc ngủ.
Đến khi tỉnh dậy thì đã là mười giờ hơn, tôi vẫn cảm thấy mệt đến nỗi không mở nổi mắt.
Không biết là Huyền Quân hết cách hay do mệt rồi mà sau đó không ép tôi nữa, lúc này hắn mới ngủ.
Đợi hắn ngủ rồi tôi mở mắt, đưa tay sờ cơ thể hắn, người hắn lạnh buốt thấu xương, có thể thấy hắn thật sự không phải người.

Vội cái gì hả?
Huyền Quân thấy tôi định đi thì không vui. Tôi quay lại nhìn hắn, Huyền Quân lấy một chiếc chuông ra đeo lên cổ cho tôi. Tôi cúi đầu cầm chiếc chuông lên xem, vẫn sáng bóng như hồi trước.
Tôi lập tức nhét vào trong ngực để đề phòng lại làm mất.
Tôi muốn đi tắm nên xuống xe, quay vào trong nhà La Quán Trinh.

Cô không sao chứ?
Tề Vũ rất lo tôi xảy ra chuyện, chắc là bị chuyện của La Quán Trinh làm cho sợ rồi.

Tôi không sao, chỉ do mệt thôi. Tôi đi ngủ một giấc đây, đừng để ý đến tôi!

Trở về phòng tắm rửa xong tôi mới phát hiện trên người toàn là vết bầm, lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước.
Cuối cùng Tề Vũ cũng không nói gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng bước chân anh ta rời đi.
Giằng co đến tận sáng, tôi thà chết chứ không chịu, Huyền Quân tức đến mức trợn mắt trừng tối. Nhưng tôi mệt quá rồi nên bèn ôm hắn vào lòng, nói lảm nhảm với hắn mấy chuyện mà đến bản thân cũng chẳng rõ là chuyện gì.
Tôi có chút ngứa tay, thò sang sờ tay hắn, cánh tay hắn không có một vết sẹo nào, thật sự quả thần kỳ!
Đang sờ thì tôi bị Huyền Quân kéo một cái, choàng cánh tay ôm lấy, dùng tay ấn tôi dán vào người hắn. Tôi đang định lên tiếng thì hắn đã kéo chăn trùm lên người, trước mắt tối đen.
Lúc tỉnh lại thì đã nửa đêm, tôi vừa cử động một cái thì lập tức cảm thấy có người đang nằm trên giường mình. Tôi ngồi dậy, Huyền Quân cũng mở mắt theo.
Hắn nhìn tôi, đôi mắt sâu hun hút như cái động không đáy.
Tôi liếc ra cửa phòng nói:
Sư thúc về lúc nào vậy?

Hai mắt Huyền Quân híp lại:
Ly Thương không muốn ta về à?

Lúc tỉnh lại đ9ã là chập tối, hơn nữa tôi cũng không ở cổng thôn Ngưu Đầu mà là ở trước cửa nhà La Quán Trinh.
Tề Vũ ở trong xe cùng6 tôi, tôi mở mắt ra vẫn còn mơ màng, nhưng thấy trời tối và thấy chỗ ở của La Quán Trinh thì cũng biết là xảy ra chuyện gì rồ5i.

Sao lại không thể lại gần em?
Tôi truy hỏi.

Cậu bé cúi đầu mím môi, mãi sau mới nói:
Những người ở bên cạnh em đều chết cả rồi, chị cũng sẽ chết, chị tránh xa em ra!


Nói xong cậu bé lập tức bỏ chạy, tôi vô cùng khó hiểu nhìn theo cậu bé, đều chết cả rồi?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.