Chương 97: Có sư thúc, mọi chuyện đều dễ giải quyết



Còn việc ở đâu thì...


Huyền Quân tính toán một lúc, nhìn về phía hàng xóm nhà cậu bé, tôi xoay người đi về phía đó, quả 8nhiên vừa vào trong sân đã thấy người đàn ông đang ôm một thùng nước thải uống ừng ực. Tôi đi vào đây thùng nước ra, gã lập tức ô3m lấy uống tiếp, trông như thể điên rồi vậy.

Huyền Quân đi vào nhìn một lượt xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ9 miệng hầm. Tôi đi đến bên hầm, định nhìn xuống dưới thì nghe thấy Huyền Quân tức giận mắng:
Khốn kiếp!

Tôi cũng chẳng kịp suy nghĩ, vội vàng vẽ nốt chủ Ngũ Lôi.
Sau đó bấm Ngũ Lôi Quyết, mây đen trên trời cuồn cuộn, một tia sét từ trên trời giáng xuống khiến tôi giật bắn mình. Suýt nữa thì tia sét đó bổ vào người tôi, cũng may Huyền Quân ôm tôi trảnh qua một bên.
Còn người điên trước mặt thì đồ rầm xuống đất, tôi thấy một luồng khói đen tản ra từ người chị ta.
Thân thể người điên như bị dây thừng trói chặt, chị ta ra sức vặn vẹo, đến khi tôi niệm ra chữ
xả
cuối cùng thì có người chị ta bốc khói, gào lên thảm thiết
Nhưng khi tôi bình tĩnh lại thì phát hiện chị ta vẫn không sao, còn lá bùa trấn hồn trên người đã cháy hết.
Người điên giãy giụa, nhào về phía tôi, tôi lập tức gọi Huyền Quân:
Sư thúc!

Tôi còn chưa kị6p phản ứng, hắn đã đến bên cạnh ôm tôi vào lòng, xoay người dịch ra chỗ khác, mà từ chỗ miệng hầm, người điên cũng bò ra.
Chị ta vừa to vừa béo, bò ra hơi khó khăn.
Tôi cảm thấy kì lạ:
Trời âm u rồi?

Người điên sợ ánh sáng, mà giờ chị ta bò ra ngoài tức là trời nhiều mây rồi.
La Quán Trinh vẫn luôn vô tình như vậy, lúc tôi buồn thì cô ấy luôn bình tĩnh.
Tôi gọi điện bảo Tề Vũ tới. Anh ta nhanh chóng đến phong tỏa hiện trường, hơn nữa còn lập tức xử lý vụ án, cũng không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì mà chỉ dựa theo những gì tôi nói đi xử lý mọi chuyện.
Cuối cùng, Tề Vũ đưa mấy nghìn tệ tiền đền con lợn cho ba mẹ cậu bé, còn con lợn kia thì bị anh ta lấy cớ mang về kiểm tra.
Tôi nhanh chóng lấy lá bùa từ trong balo ra, hắn nói tiếp:
Chẳng phải em muốn thử uy lực của Cửu Tự Chân Ngôn sao?


Hả?
Tôi nhìn Huyền Quân, nếu hắn đã bảo tôi thử thì cứ thử xem sao.
Tôi vung tay ném lá bùa qua, đó là bùa trấn hồn. Người điên giơ tay lên cản, nhưng bùa vẫn dán vào người chị ta. Tôi lùi về sau một bước, bắt đầu niệm Cửu Tự Chân Ngôn theo những gì được ghi lại trong số phục ma.
La Quán Trinh nói:
Oán khi của chị ta rất nặng, cộng thêm thi quỷ cấu kết nên ảnh hưởng tới thời tiết, trời âm u là chị ta có thể ra ngoài, chứng tỏ chị ta rất mạnh.

Tôi tránh qua một bên, phát hiện hình như người điên rất ghét mình, chỉ thấy chị ta đi về phía tôi.
Huyền Quân buông tôi ra, bảo:
Lấy bùa ra.

Cậu nhóc kia loạng choạng lao đến.
Chứng kiến cảnh ấy, tôi cũng thấy trong lòng bứt rứt, tựa như bản thân đã làm một chuyện cực kỳ xấu xa.

Gọi điện cho Tề Vũ, bảo anh ta qua đây xử lý. Ngoài ra, tên say rượu kia chưa chết, hắn ở trong căn nhà tranh rách nát ngoài thôn, đi bắt hắn.

Hắn dịch qua một bên:
Ngũ Lôi Quyết!

Tôi nhớ tới Ngũ Lôi Quyết, lập tức lấy giấy ra, những chỗ này không tiện để vẽ nên suýt chút nữa tôi đã ngã nhào. Huyền Quân giận dữ quát:
Dùng tay chỉ vào cô ta, thôi thúc niệm lực, cách không vẽ bùa.

Tôi vội vàng lùi về sau vài bước, tập trung tinh thần, bắt đầu vẽ chú Ngũ Lôi. Tôi vốn tưởng người điên sẽ nhào tới, nhưng khi chị ta vừa đến trước mặt, đụng phải chú Ngũ Lôi mà tôi vẽ trong không khí thì giống như người gỗ bị cố định tại chỗ, hai mắt trợn trừng, ngơ ngác nhìn tôi.
Cậu bé đứng trong sân gào khóc nức nở.
Người trong thôn nghe thấy cũng chạy tới xem, còn gã đàn ông đang ngồi dưới đất uống nước thải thì giật mình đổ gục xuống.
Người dân chạy đến thấy người điên nằm trên đất bị sét đánh chết cũng không ai dám hô hé gì.
Tên say rượu bị bắt, khai rằng lúc mình say đã làm chuyện thất đức, Tề Vũ dẫn cả hắn đi. Về phần cậu bé kia, đau buồn một thời gian là không tránh khỏi, nhưng chung quy rồi sẽ tốt thôi.

Chỉ là trên đường trở về, Tề Vũ nói, cô giáo của cậu bé đó chết trong kênh nước, còn có cậu bạn đánh nhau với nó cũng suýt chết trong kênh nước kia, vừa mới qua cơn nguy hiểm.

Chuyện này khiến tôi nhớ tới lần người điên ra ngoài vào hai giờ đêm, chị ta thật sự đi trả thù những kẻ bắt nạt cậu bé!

Sau khi biết chuyện, tôi đi tới kênh nước, quả nhiên thấy cậu bé đang ngồi khóc ở đó.

Tôi đi qua hỏi mấy câu thì mới biết, từ nhỏ cậu bé đã được người điên chăm sóc, lúc nhà nó không có người, chị ta treo tường vào thăm nó. Có mấy lần cậu bị bắt nạt cũng đều do người điên giúp. Đám trẻ trong thôn đánh người điên cũng đều là vì nó.

Hơn nữa, có một lần, con chó dữ trong thôn suýt cắn cậu bé bị thương, cũng là người điên giúp nó, thế nhưng chị ta lại bị con chó cắn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.