Chương 98: Người trong tranh


Theo như lời cô ấy nói thì những thứ lão tổ tông lưu lại không phải ai cũng học được, nhưng tôi đã học rồi, hơn nữa còn học được hết cá, nhưng cô ấy 8lại chẳng học được một thứ gì, đây trở thành lý do đáng chết nhất của tôi.

Mỗi lần La Quán Trinh nói như vậy giống như có cả vạn mũi dao đan3g bức ép tôi phải nhảy xuống vách đá, lần nào tôi cũng cảm thấy từng đợt gió lạnh thổi buốt sống lưng.

Hai ngày này, tôi cứ cảm thấy bồn chồ9n không yên nên đã gọi cho Quý Mạt Dương vài cuộc nhưng đều không có ai nghe máy.
La Quán Trinh vừa bước ra ngoài cửa vừa đáp lại:
Chưa từng có chuyện đó, môn quy của chúng tôi rất nghiêm khắc, không cởi mở như anh nghĩ đâu.


Vậy ư?

Tề Vũ nhếch miệng quay lại nhìn tôi, nhìn đến mức khiến tôi cảm thấy mất tự nhiên, nhìn tôi làm gì chứ?
Thật ra tôi đang thăm dò La Quán Trinh xem cô ấy có biết chuyện của Quý Mạt Dương hay không, nhưng ánh mắt bất ngờ của đối phương đã chứng tỏ cô ấy không biết gì.

Nói cụ thể xem nào, có chuyện gì?
La Quán Trinh tỏ ra hơi nghiêm túc, kéo tôi vào trong, sau khi ngồi xuống, cô ấy càng chăm chú hơn.

Cô có biết chuyện trước đây anh ấy đi tìm thước Thiên Bồng không?
Tôi hỏi La Quán Trinh, cô ấy nhìn tôi một lúc rồi mới gật đầu, quả nhiên cô ấy biết chuyện này.
Vậy tại sao lại phải tìm thước Thiên Bồng?


Ăn luôn cũng được, đều là đồ không cần rửa đầu.
Tề Vũ còn dặn dò tối.
Tôi quay người đi ra ngoài, La Quán Trinh cũng cầm lấy hai quá, chuẩn bị cùng tôi đón xe, nhưng Tề Vũ lại đề nghị đưa chúng tôi đi nên cả hai lên xe của anh ta.
Tôi và La Quán Trinh ngồi ghế sau. Lên xe rồi tôi bắt đầu thấy buồn ngủ, ban đầu còn nghe rõ Tề Vũ nói gì, hình như đều hỏi chuyện liên quan đến tôi, nhưng khi tôi muốn nghe kỹ xem cụ thể là gì thì chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
La Quán Trinh sốt ruột:
Tôi còn có việc, có chuyện gì mau nói đi!

Tề Vũ quay đầu liếc tôi, rồi lại nhìn La Quán Trinh:
Tôi nói giả dụ, huynh muội đồng môn có được đến với nhau không?

Ánh mắt La Quán Trinh khó hiểu:
Tôi với Quý Mạt Dương?

La Quán Trinh vừa thu xếp xong thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng xe dừng lại, tôi ra ngoài xem, là Tề Vũ tới.
Tề Vũ xuống xe nhìn tôi có phần không được tự nhiên hỏi:
Chị dâu của cô đâu?

Tôi cứ có cảm giác kỳ quái. Ánh mắt Tề Vũ nhìn tôi rất gượng gạo, tôi chỉ vào bên trong, anh ta lập tức đi vào.

Tương truyền thước Thiên Bồng vô cùng uy lực, là pháp bảo của Đạo giáo, nếu được đúc ra từ năng lượng lớn thì lại càng có uy lực mạnh, nhưng có một vài chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Còn nhớ khi Quý Mạt Dương đưa ngày sinh của cô cho sự phụ tôi xem, ông ấy đã nói vào năm cô hai mươi tư tuổi sẽ khai mở Linh Mục, một khi Linh Mục được mở ra sẽ đem đến rất nhiều rắc rối, muốn áp chế được Linh Mục phải áp chế được Mắt Quỷ trước. Quý Mạt Dương đi tìm thước Thiên Bồng là để áp chế Mắt Quỷ của cô, nhưng tôi thấy cô hiện giờ, Linh Mục đã được mở rồi đúng không?

La Quán Trinh quả nhiên lợi hại, chuyện đã đến nước này, tôi cũng không nói nhiều thêm nữa.

Vậy sao cô không nói sớm?
Tôi không vui nhưng vẫn giấu đi sự bất mãn trước mặt La Quán Trinh.

Hừ!
Nghe tôi nói xong, La Quán Trinh chẳng vui vẻ gì nhưng vẫn đứng dậy đi chuẩn bị đồ.
Tôi đứng ngoài cửa chờ cô ấy, nghĩ cũng thật bất đắc dĩ, Huyền Quân cũng đã đi ra ngoài. Sáng nay tôi vừa nói với hắn là buổi tối muốn học Thiên Cương bộ, ai ngờ bây giờ lại phải đi.
Tôi cũng định gọi điện cho Huyền Quân nhưng chợt nhận ra mình vốn không có số của hắn.
Tề Vũ quay ngoắt:
Hai người đã ở bên nhau rồi còn nói gì nữa. Tôi đang muốn hỏi, nếu có thích sự thúc Trương Huyền Quân thì hai người có thể đến với nhau không?


..
Ánh mắt La Quán Trinh sắc như dao:
Đầu anh bị chập mạch à?


Tôi đang lấy ví dụ, sư môn các người có quy định đồ đệ với bề trên không được có tình cảm với nhau hay không?

Lúc ngủ tôi nằm mơ, lại còn mơ thấy Quý Mạt Dương. Anh ấy đang lái xe đi đâu đó, cùng với một người khác đỗ xuống bên ngoài một tòa nhà thương mại, nơi đó có một phòng triển lãm tranh.
Bạn của Quý Mạt Dương nói gì đó với anh ấy rồi hai người đi vào trong phòng triển lãm. Họ vừa đi vừa trò chuyện. Bước vào cửa, Quý Mạt Dương bật đèn pin, trong phòng tối đen như mực.
Tôi rất tò mò, tại sao lại là ban đêm?

Thể nói đi, có chuyện gì, có phải anh ta lại tự ý đi một mình rồi không?
La Quán Trinh nói như thể tôi đã làm chuyện gì có lỗi với cô ấy hay gây ra tội ác tày trời vậy.
Tôi còn không biết tìm ai để kêu oan đây này.

Lúc tôi tới, anh ấy có nhận một cuộc điện thoại, nói rằng có người tìm anh ấy. Tôi tưởng độ hai ba ngày là anh ấy xong việc nên không để ý, nhưng đã gọi mấy cuộc điện thoại rồi mà không có ai bắt máy. Không liên lạc được nữa rồi. Tôi có gọi cho Tiểu Trương, là cậu trợ lý ở Sở Nghiên cứu ấy, cậu ta nói Mạt Dương chưa về, từ lúc đi dự đám tang đến giờ vẫn chưa về.


Không được.


Vậy nếu cử ở bên nhau thì sao?

Không hiểu Tề Vũ có ý gì nhưng cứ cảm thấy hôm nay anh ta thật kỳ lạ.

Anh ta không nói làm sao tôi biết là anh ta đi, đâu phải cô không biết lúc nào anh ta chẳng thích khăng khăng làm theo ý mình. Anh em các người chẳng khác gì nhau!
Câu
chẳng khác gì nhau
được đối phương thốt ra hết sức nặng nề, tôi thấy cô ấy cáu giận nên không nói gì nữa.
La Quán Trinh hừ lạnh:
Sao không nói nữa? Tôi ức hiếp gì cô à?

Tôi rầu rĩ đáp:
Không!

La Quán Trinh đeo balo bước ra, nhìn thấy Tề Vũ thì hỏi:
Lại có người chết à?

Tề Vũ bất đắc dĩ đáp:
Không có ai chết, tôi chỉ qua xem một chút thôi.

Hình như Tề Vũ có điều gì giấu giếm, anh ta ngập ngừng không nói lên lời.

Ngoài xe có ít hoa quả của bạn tôi gửi tặng, tôi để lại cho hai người một ít.
Nói xong, Tề Vũ ra ngoài đem một thùng hoa quả vào trong phòng.
La Quán Trinh liếc sang nói móc:
Công việc của anh cũng được ghê nhỉ, còn được tặng cả hoa quả dán nhãn, tận hơn ba trăm. Lương tháng của anh cũng không nhiều, ăn uống thể không sợ phá sản à?


Tôi đã bảo là được tặng mà.
Tề Vũ mở thùng hoa quả lấy một quả táo vừa to vừa đủ ra đưa cho tôi, tôi cúi đầu nhìn rồi cầm lấy và lau sạch nó.
Tôi đành gọi cho Tiểu Trương thì cậu ta nói Quý Mạt Dương 6đi gặp bạn rồi, mấy ngày nay không thấy đầu, vẫn chưa về.
Bạn nào cơ, sao tôi không biết?
Thật ra Quý Mạt Dương không có bạn bè gì, phần lớn những5 người được gọi là bạn đều có quan hệ làm ăn, thế nên người bạn này thật đáng ngờ.

Cậu đang ở đâu?
Tôi hỏi Tiểu Trương, cậu ta nói mình đang ở Sở Nghiên cứu. Sau khi xác định Tiểu Trương thật sự không biết chuyện của Quý Mạt Dương, tôi mới cúp điện thoại.
Tôi đi chuẩn bị một chút định quay về nhưng lại bị La Quán Trinh ngăn cản. Cô ấy hỏi tôi muốn đi đâu, lúc này tôi mới nói chuyện không thấy Quý Mạt Dương đầu nữa.
Bạn của Quý Mạt Dương và anh ấy cùng nhau tìm kiếm thứ gì đó, sau khi đi tới trước một bức tranh, Quý Mạt Dương dừng lại, hình như đã phát hiện ra điều gì, anh ấy ngạc nhiên nhìn bức tranh. Những hình như bạn anh ấy đã nhìn thấy thứ gì đó nên quay người bỏ chạy.

Người bạn kia bỏ chạy mất, chỉ còn lại Quý Mạt Dương chôn chân đứng đầy ngắm bức tranh, sau đó anh ấy ngã xuống đất. Tôi sửng sốt, giật mình tỉnh giấc.

Mở mắt ra tôi nhìn một lượt quanh xe, La Quán Trinh quay sang hỏi:
Sao thế?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.