Chương 1067: Gặp nhau (1)


Nguyễn Nhất Nhất hơi ngạc nhiên, không biết thẻ này là thẻ gì, cũng không biết người đàn ông kia là ai.

Sau đó, cô không đi 8thang máy lên trên luôn, mà tới cây ATM trong khách sạn, đút tấm thẻ ấy vào, do dự giây lát rồi nhập ngày sinh của mình.
Nghe anh ta nói vậy, mọi hi vọng trong lòng Nguyễn Nhất Nhất bỗng dập tắt, nhiệt độ trào dâng lúc này cũng lạnh dần, buốt đến tận xương.
Là một người đàn ông trung niên à?
Cô tưởng rằng mình có thể thờ ơ, bởi vì đó chỉ là một cấp dưới mà thôi. Nhưng khi biết được tin tức về anh ấy, cô không ngờ là phản ứng của mình vẫn mãnh liệt như thế. Nguyễn Nhất Nhất hít sâu một hơi, không biết mình đã vào thang máy thế nào. Về tới phòng khách sạn, cô ngâm mình trong bồn tắm, cuối cùng trượt dần xuống, cả người chìm vào bồn.
Không ai biết cô đã nghĩ gì.
Lẽ nào là bố của Jack?
Bất kể là ai thì cũng không quan trọng, bởi vì đều không phải là anh ấy.
Lúc này, nhân viên vừa đưa tấm thẻ ngân hàng cho cô đi ngang qua. Cô vội vàng kéo anh ta lại, hỏi:
Đợi một lát! Anh có nhớ người đàn ông đưa tấm thẻ này cho anh trông thế nào không?

Cô muốn nhân viên này nói ra một vài đặc điểm của người kia, những đặc điểm mà cô quen thuộc. Nhân viên kia hơi lúng túng:
Xin lỗi cô, tôi không nhớ lắm...

Mậ3t khẩu chính xác,
Nhưng nhìn thấy số dư mười triệu hiển thị trên đó, Nguyễn Nhất Nhất sững sờ một hồi lâu. Cô biết số tiền 9ấy từ đầu mà ra.

Jack...

Cô lẩm bẩm một tiếng, sau đó vội vàng xoay người nhìn bốn phía xung quanh.
Người6 đàn ông kia là ai? Là Jack ư?
Suy nghĩ ấy khiến trái tim cô chấn động mãnh liệt, máu trong người như sôi trào lên.
Là anh ấy đúng không? Chắc chắn là anh ấy rồi! Anh ấy chưa chết, vậy nên mới trả lại số tiền này cho cô. Nguyễn Nhật Nhất nhìn khắp bốn phía xung quanh mà không phát hiện ra điều gì khác thường. Nhưng có thật sự rất muốn nhìn thấy Jack, muốn nhìn thấy bóng người gầy gò đeo mặt nạ trong đám đông tấp nập.
Trong lòng cô hết sức hồi hộp, hi vọng sẽ xuất hiện kỳ tích.
Nhưng đã là điều không thể thì đến cùng vẫn sẽ không thể. Sau khi nhìn thấy bức ảnh ấy, nhân viên vẫn nghiêm túc lắc đầu, nói:
Không phải. Người đưa tấm thẻ ấy cho tôi là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi. Ông ấy nói là bọn họ không cần tẩm thẻ này.

Mấy chục giây sau, cô mới nhô ra khỏi mặt nước. Cô thở hổn hển từng hơi, mái tóc dài ướt sũng dính vào gương mặt của cô, thuần khiết xinh đẹp, rồi lại gợi cảm quyến rũ.

Soạt
một tiếng, cô giẫm chân trần trên mặt đất, nhìn lên trên sẽ thấy bắp chân thon thả trắng nõn.

Có phải là cao khoảng một mét tám, dáng người hơi gầy không...

Nguyễn Nhất Nhất ngắt lời anh ta. Cô vội vàng lấy điện thoại ra, tìm bức ảnh mà Giang Thành gửi tới, đưa cho nhân viên xem:
Anh xem có phải người này không?

Theo lý mà nói, cô đi đường vất vả, phải chú ý nghỉ ngơi mới đúng, thế nhưng cô lại không làm thế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.