Chương 1069: Gặp nhau (3)
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 578 chữ
- 2022-02-19 09:26:25
Một con mèo nhỏ nhảy lên trên cửa sổ, cẩn thận rồi lại nhanh nhẹ đi trên bệ cửa sổ chật hẹp. Dưới ánh trăng, cái đuôi dài 8của nó đổ bóng.
Nguyễn Nhất Nhất nhướng lông mày lên. Con mèo này không sợ ngã gì cả, có cái gì mà nó phải nhảy l3ên trên đó vậy?
Cô đang nghĩ thế thì cửa sổ bỗng mở ra,
Dưới ánh trăng mờ mịt, cô không nhìn rõ cái tay ấy trông như thế nào, nhưng có thể thấy được là rất trắng, còn thon dài nữa. Ngửa đầu lâu nên hơi mỏi, Nguyễn Nhất Nhất cúi đầu, giơ tay lên bóp gáy. Đến khi cô ngẩng đầu lên một lần nữa thì hình ảnh vừa rồi đã biến mất rồi. Nguyễn Nhất Nhất sửng sốt, mèo đâu? Người đâu?
Mèo vào nhà rồi à?
Đằng trước là đầu hẻm bên cạnh bức tường có một cái cầu thang bằng sắt, mặt trên có tuyết đọng, có dấu chân mà người khác để lại.
Trong bóng tối, một cái tay thò ra, nhẹ nhàng xoa9 đầu chú mèo nhỏ. Chú mèo ấy ngửa đầu lên, để mặc cho người ta vuốt ve, có vẻ rất hưởng thụ.
Sau đó, cái tay ấy r6út về. Đến khi vươn ra một lần nữa, trong tay có một chiếc xúc xích, đút cho chó mèo ăn.
Ma xui quỷ khiến thế nào5 mà Nguyễn Nhất Nhất lại nhìn đăm đăm vào cảnh ấy, không thể dời mắt nổi.
cửa sổ vừa rồi nằm ở tầng ba, Nguyễn Nhất Nhất đi tới, cuối cùng dừng lại ở chỗ cầu thang sắt. Cô nhìn lên trên, tòa nhà này có sáu tầng, bao gồm cả sân thượng, đứng trên đó có thể nhìn thấy mọi thứ trong tầm cao ấy.
Suy nghĩ không theo kịp hành động, cô vịn tay lên thành, giẫm lên mặt tuyết bước lên trên. Cầu thang sắt trông rất thô sơ, nhưng trên thực tế lại rất chắc chắn, chẳng qua trên cầu thang có tuyết nên hơi trơn, vậy nên tay cô phải bám chắc vào lan can.
Lúc này, một cặp đôi đi từ trên xuống, cười nói với nhau, đi lướt qua người cô. Cầu thang khá hẹp, Nguyễn Nhất Nhất nghiêng người đi, sau đó lại tiếp tục leo lên tầng. Nhưng lúc cô đi tới tầng hai, có một người đột nhiên xuống dưới.
Cô nhìn lướt qua, loáng thoáng thấy một cái bóng đen, nhưng không mấy để ý, định rút tay mình ra khỏi thành cầu thang.
Người đang đi xuống mặc chiếc quần thể thao rộng rãi màu xám đậm và một chiếc áo phao đen. Mũ áo trùm lên đầu, cậu cúi đầu, hứng ánh trăng bước xuống, chỉ nhìn thấy cải cắm trắng nhọn của cậu.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần. Dưới ánh trăng, trên bậc thang đọng tuyết, một người ở bên trên, một người ở bên dưới.
Trước khi hai người đi qua nhau, Nguyễn Nhất Nhất rút tay về để nhường đường cho người kia đi, cả người cũng hơi nép sang.
Cô vô thức ngước mắt lên, kết quả lại thấy một bóng người mặc đồ đen. Dưới chiếc mũ áo phao rộng rãi là chiếc mũi cao thẳng, đường nét sắc sảo, cằm nhọn, da trắng, làm nổi bật ánh trăng, trắng hơn cả trời tuyết mênh mông.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.