Chương 1071: Tôi không chơi
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 540 chữ
- 2022-02-19 09:26:25
Nghe thấy cậu ấy, Ôn Dục sửng sốt. Cậu dừng bước, nhưng không quay đầu lại, chỉ liếc nhìn xuống dưới, lạnh nhạt nói:
Dựa và8o đầu?
Cậu vừa dứt lời, Nguyễn Nhất Nhất trợn to mắt:
Cậu...
Tuy Nguyễn Nhất Nhất biết bọn họ chỉ đơn giản là ôm hôn thôi, hơn nữa cậu còn không tỉnh táo, chuyện xảy ra trong tình huống bất đắc dĩ. Nhưng bây giờ, cô biết cậu cố tình như thế để cô phải nói ra, dù sao lúc trước chính cô đã chủ động phải sạch mối quan hệ với cậu. Nguyễn Nhất Nhất lại hít sâu một hơi, nhìn Ôn Dục và nói:
Nói gì thì nói. Cậu bạn này, chẳng phải tôi là người yêu cũ của cậu sao?
Ôn Dục nhướng mày nhìn cô một lúc lâu, khóe môi khẽ nhếch lên.
Chị cũng nói là cũ rồi đấy, còn quan hệ gì với tôi nữa đâu.
Nói xong câu ấy, cậu cất bước đi về phòng mình.
Thấy thế, Nguyễn Nhất Nhất vội vàng đuổi theo, chẳng cần biết thằng nhóc này có đồng ý hay không.
Đèn trong hành lang chớp nháy, hình như là vì cũ quá rồi, mạch điện không ổn định. Cô đi phía sau, phàn nàn rằng bóng đèn thật đáng sợ, làm cô không thấy rõ đường.
Có vẻ cô hoàn toàn không ngờ rằng cậu nhóc 3từng bám lấy mình lúc trước lại lạnh lùng nói ra ba chữ ấy.
Cô nhìn cậu đứng im ở đó, lông mi rung rung, cuối cùng 9hít sâu một hơi, nói:
Cậu hỏi tôi dựa vào đâu ấy hả? Dù gì chúng ta cũng từng chung giường chung giường.
Cuống thế nào mà6 cô lại thốt ra câu ấy, nói rồi mới cảm thấy là lạ, không thể nói tiếp được nữa.
Ừ, cứ giả vờ tiếp đi.
Sao cậu lại không nhớ đêm hôm ấy được cơ chứ! Mặc dù giữa bọn họ không xảy ra chuyện gì cả, nhưng ngay ngày hôm sau cậu đã dùng chính cái đêm ấy để uy hiếp cô phải chịu trách nhiệm.
Lệch chủ đề rồi.
Lúc này, 5cậu thiếu niên quay đầu lại, hơi ngước mặt lên, nhìn cô không chớp mắt.
Chị đang nói cái gì?
Biểu cảm của cậu rất thản nhiên, như thể không hiểu cô đang nói gì. Nguyễn Nhất Nhất nghẹn họng nhìn sang nơi khác, không khỏi cắn răng một cái.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, rõ ràng lúc trước Ôn Dục đi rất dứt khoát, nhưng lúc này lại đi chậm lại.
Nhạy cảm phát hiện ra điều đó, Nguyễn Nhất Nhất khẽ cong môi. Đến lúc cậu định đóng cửa, cô chặn cửa lại. Hai người giằng co với nhau, tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào nhau, không ai chịu nhượng bộ.
Cuối cùng, Ôn Dục thỏa hiệp, lùi lại một bước và buông lỏng cửa ra, nhìn cô nói:
Tôi không biết chị đang làm trò gì nữa, nhưng hồi đó chính chị đã kết thúc chuyện của chúng ta. Bây giờ, chị hối hận thì cũng xin lỗi, không có cửa đâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.