Chương 1072
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 560 chữ
- 2022-02-19 09:26:25
Tôi không chơi! Lúc này, bờ môi cậu mím chặt, cặp lông mày dài rậm chau lại, con người co rút, khác hẳn với dáng vẻ lạnh nhạt hờ hững thường8 ngày của cậu.
Cậu như một chú cún con luôn ngoan ngoãn nghe lời, bị chọc giận và biến thành một con sói, ngón tay thon dài cũng bi3ến thành bộ vuốt sắc nhọn, bấu vào cánh cửa.
Nhìn dáng vẻ ấy của cậu, trái tim Nguyễn Nhất Nhất run lên.
Nơi này có thể miễn cưỡng coi là phòng khách, bởi vì đằng trước còn có một cái ti vi, trông thì có vẻ là đồ mà chủ cho thuê để lại.
Đi vào bên trong nữa, giữa sô pha và giường có một cái giá sách đen lớn, trên đó bày sách và máy chơi game.
Nguyễn Nhất Nhất gật đầu, đúng là phòng của sinh viên.
Tạm không kể tới việc khu nhà này... lâu đời đến thế nào, cơ sở vật chất thoái hóa ra sao, nội thất bên trong cũng không được coi là tốt.
Phòng một người ở có mấy chục mét vuông, còn chưa rộng bằng toilet của cô nữa.
Điều duy nhất mà cô thấy tạm ổn là căn phòng khá sạch sẽ. Nhà vệ sinh mấy mét vuông, chật chội nhỏ bé. Sàn nhà bên ngoài bằng gỗ, có một chiếc xô pha nhỏ. Trước xô pha trải một tấm thảm màu xám đậm, trên đó đặt bàn trà nhỏ.
Lạ thật, rõ ràng đ9ây là lần đầu tiên thấy cậu như vậy, nhưng cô lại cảm thấy quen thuộc lạ thường.
Thế nhưng, dù cậu có nổi giận thì cô cũng không sợ6, ngược lại còn nhìn đăm đăm vào cậu. Cô giơ tay lên, đặt lên tay cậu, gỡ bàn tay đang chặn cửa ra.
Ôn Dục nhìn cô đẩy vai mình ra,5 nghênh ngang đi vào trong. Đây là nhà cô sao? Nhưng có vẻ như Nguyễn Nhất Nhất chẳng hề quan tâm tới tâm trạng của cậu, chẳng cần biết cậu bất đắc dĩ thế nào. Cô bước vào phòng, sau đó khẽ nhíu mày, quan sát bốn phía xung quanh. Cậu... ở nơi này à?
Trên giường trải chiếc chăn màu đen trắng, vì không được gấp lại nên trông hơi bừa bộn. Đối diện với giường là bàn ghế. Trên bàn có laptop, bên cạnh là khung ảnh, cùng với...
Nguyễn Nhất Nhất chỉ liếc qua rồi rời mắt, sau đó chợt nhận thấy điều gì đó, cô lập tức nhìn sang nơi đó.
Đợi đã, khung ảnh ấy...
Trong lúc cô đang nhìn, một bóng người bỗng đi tới chắn trước bàn.
Ôn Dục vẫn nhìn cô, nhưng tay lại thò ra đằng sau, úp khung ảnh xuống mặt bàn. Trên mặt cậu hiện lên nét bối rối rất đáng ngờ, nhưng chỉ thoáng qua đã biến mất.
Chị làm gì thế hả! Nơi này là phòng trọ của tôi, ai cho phép chị vào đây nhìn ngó?!
Giọng cậu rất cứng rắn.
Nguyễn Nhật Nhất nhìn cậu không chớp mắt, cũng không nói gì cả, như thể muốn nhìn ra điều gì đó từ vẻ mặt của cậu, tiếc là cậu nhóc này quá bình tĩnh.
Trông thì có vẻ non nớt đấy, nhưng khi bị bắt quả tang thì lại vững như kiềng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.