Chương 1073
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 582 chữ
- 2022-02-19 09:26:25
Rõ ràng cô đã nhìn thấy rồi, thằng nhóc này vẫn còn không thừa nhận.
Ôn Lục chau mày lại:
Chưa có sự đồng ý của tôi mà chị đã vào phòng tôi,8 còn đụng chạm lung tung, chị có biết như thế là mất lịch sự lắm không?
Nguyễn Nhất Nhất chẳng thèm nghe câu nói mấy lời đó. Cô bước thắng 3tới kéo cậu ra, còn cậu thì đứng im ở đó, như đóng đinh tại chỗ, cô có kéo thế nào cũng không kéo ra được.
Này, tôi nói cậu...
Thấ9y cậu đứng im, Nguyễn Nhất Nhất giơ tay đẩy vào eo cậu, muốn cậu tránh ra. Và rồi cậu tránh ra thật, nhưng không phải là vì ngứa, mà hình như là bị 6chạm vào nơi nào đó bị thương. Cậu nhíu mày kêu lên, khuôn mặt tái đi.
Nguyễn Nhất Nhất sửng sốt. Ôn Dục cúi đầu né tránh, để lộ cái bàn đằn5g sau.
Hình như cũng có một người nói một đằng, làm một nẻo như vậy.
Lông mi cô run lên:
Thôi, cậu nói đúng, tôi mà đụng vào đồ của cậu thì quả thực là không đúng.
Cậu thiếu niên ngước mắt lên nhìn cô. Thấy vẻ mặt của cô khá là thành khẩn, lồng ngực cậu phập phồng thật sâu, sau đó mới nói:
Biết là được rồi. Nếu không có chuyện gì thì phiên chị... Này, này, chị làm gì đó!
Trong lúc cậu đang thả lỏng cảnh giác, Nguyễn Nhất Nhất vén áo của cậu lên.
Chiếc áo len màu đen bị vén lên, để lộ ra vòng eo trắng nõn rắn chắc, nhưng Nguyễn Nhất Nhất không có tâm trạng chú ý tới điều đó. Khi bắt gặp mảng tím bầm trên eo, sắc mặt cô thay đổi. Ôn Dục vội vàng né tránh, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, có vẻ rất tức giận.
Chuyện gì vậy hả? Sao eo cậu lại bị thương?!
Trên bàn trống trơn, không có thứ mà cô nhìn thấy lúc nãy.
Nguyễn Nhất Nhất mím môi, không gặng hỏi thêm nữa. Cậu không muốn cô nhìn thấy, vậy thì cô không nhìn là được.
Nói toàn những lời lạnh lùng, nhưng lại lén lút vẽ cô, sao cô cứ cảm thấy phong cách này... quen thuộc một cách khó tả thế nhỉ?
Nguyễn Nhất Nhất chẳng hề để ý tới tâm trạng của cậu. Cô nhíu mày gặng hỏi. Hành động ấy của cô khiển Ôn Dục nổi giận. Cậu khẽ
ha
một tiếng:
Đủ chưa hả? Tôi bị thương ở đâu thì liên quan gì tới chị? Chị là gì của tôi?!
Lời nói của cậu quá thẳng thắn, quá nặng nề, nhưng cũng là sự thật. Bị cậu hổ lên như thế, cơn tức xộc lên đầu, hơi thở của Nguyễn Nhất Nhất trở nên dồn dập và hỗn loạn. Lồng ngực cô phập phồng, cười lạnh nói:
Đúng, cậu nói đúng, tôi và cậu chẳng có quan hệ gì cả, nhưng tôi và chị cậu...
Chị tôi cũng chẳng nhận chị là bạn, chị bớt đi!
Cậu nói với vẻ lạnh lùng vô tình.
Nguyễn Nhất Nhất tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cô tốt bụng quan tâm cậu, nhưng lại thành quan tâm nhầm người rồi.
Mặc dù bọn họ không phải quan hệ đó, nhưng cậu là em trai của Ôn Huyền. Bây giờ cậu bị thương, cô hỏi han một câu thì đã sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.