Chương 1102: Gặp lại cố ở hộp đêm


Trong quán bar, ánh đèn sắc màu lấp lóe di chuyển. Lúc bọn họ đi vào, vô số trai xinh gái đẹp đang thỏa sức lắc mình.

Vào đến bê8n trong, đôi mắt Ôn Huyên sáng lên. Cô vô thức nhìn về phía em trai mình, nghĩ rằng cậu sẽ choáng ngợp trước cảnh tượng này.
Đến khi cô đi khá xa và quay đầu lại, ngon, trên ghế không còn ai nữa. Thằng nhóc này chuồn nhanh thật.
Bên ngoài quán bar có một con hẻm dài. Con đường ở cửa quán bar thì ngợp trong ánh đèn, còn con hẻm ấy thì tối tăm mù mịt.
Những người khác cười cười nói nói, có người đã cầm chai rượu lên, lắc lư theo tiếng nhạc.
Chẳng mấy chốc, bầu không khí sôi động dần lên. Ôn Huyền ngồi bên cạnh Ôn Dục, rất bất đắc dĩ trước thái độ thờ ơ ấy của cậu. Chị Linh ngồi xích lại, kéo tay cô rồi nhỏ giọng thì thầm:
Nghĩ gì thế? Dẫn em trai tới chơi mà em cứ nhìn chằm chằm vậy? Để cậu ấy đi chơi đi chứ.

Theo bản năng, Ôn Huyền nghĩ tới bố mẹ, ngọn lửa đang nhen nhóm trong lòng tắt ngấm.
Sau khi đặt mình vào vị trí của người khác, Ôn Huyền để trán, nói với Ôn Dục:
Ừm, chị và chị Linh có việc, không ở đây với em nữa. Em vào trong mà chơi, đừng quên trở về.

Làn khói nhẹ trào ra từ môi. Cậu thiếu niên kẹp điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Bầu trời xanh thẫm, như mực nước bị đổ, chỉ có mấy ngôi sao ẩn hiện lấp lánh.
Thân hình cao ráo đứng dựa trong hẻm, cái lạnh khiến sắc mặt cậu trắng hơn, nhưng cậu không có ý định đi vào.
Ai3 ngờ cô lại thấy dáng vẻ ngán ngẩm của em mình, không hề dao động gì trước hình ảnh nhảy nhót sôi động ấy.
Ôn Huyền:
?
Cô như9ớng mày lên, hiển nhiên là khá kinh ngạc. Trong ấn tượng của cô, chỉ có kiểu đàn ông tẻ ngắt như chồng cô mới không thích nơi này thôi.6 Người khác tới đây là để thả lỏng, Lục Kiêu tới thì nhìn ai cũng cảm thấy có thể là tội phạm, chỉ cần nhạy cảm một chút là có thể nhìn5 ra anh là người của cảnh sát. Cô thực sự rất bất ngờ khi Ôn Dục lại hờ hững đến thế khi tới nơi này. Cô dẫn cậu tới ngồi ở chỗ đám bạn của mình. Mười mấy người bao một khu vực rộng rãi, bia, hoa quả, xúc xắc, đủ mọi thứ được mang tới.
Ôn Huyền buột miệng thốt ra:
Nó chả biết gì đâu, mới tới lần đầu mà, em phải dạy nó chứ?

Chị Linh cạn lời:
Dạy cái đầu em! Chị hỏi em, nếu có người nhà kè kè bên cạnh, lại còn là người lớn, em có thể chơi thỏa thích được không? Có thể bung lụa được không?

Dứt lời, Ôn Huyền đứng lên, kéo chị Linh rời khỏi đó, không để ý tới Ôn Dục nữa.
Dù sao cậu cũng là người trưởng thành, còn là con trai nữa, ở đây thì xảy ra chuyện gì được?
Có một số người sinh ra đã chán ghét những nơi ầm ĩ ấy. Trong đó rộng như thế, nhiều người như thế, nhưng chuyện duy nhất mà cậu có thể làm được là rúc trong góc uống rượu giải sầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.