Chương 226: Anh có chứng nhận tàn tật
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 554 chữ
- 2022-02-06 11:46:44
Chào cô, cô Ôn, rất cám ơn cô đã hỗ trợ chúng tôi bắt kẻ tình nghi!
Ôn Huyền giao chứng cứ trong điện thoại Phương Chỉ cho cảnh 8sát, một cảnh sát chân thành cám ơn cô.
Trên mặt Ôn Huyền hiện lên nét mất tự nhiên, cô mỉm cười, xua tay nói:
Không có gì, bắt 3cô ả này đi là được rồi, người này còn làm ở đơn vị nhà nước mới lạ chứ không ngờ lại là kẻ tàn nhẫn như thế.
Anh ấy vừa dứt lời, Phương Chỉ lạnh lùng nhìn Ôn Huyền, thở dốc nói:
Là cô ta, chính cô ta đã cố tình gây thương tích!
Ai ngờ cảnh sát kia nghe vậy, lập tức quát lên:
Đừng có nói lung tung! Một cô gái yếu đuối như cô Ôn làm sao có thể đánh cô ra nông nỗi này được!
Phương Chỉ nghẹn một cục tức trong cổ họng.
Nói đến câu cuối cùng, hai cảnh sát kia thay đổi sắc mặt, không dám nhìn Lục Kiều nữa, chỉ đẩy cô ta đi thật nhanh, quát lên:
Đi mau!
Những lời đã nói ra, chẳng khác nào nước đã đổ đi, không thể rút lại được.
Cô tưởng anh ta tốt đẹp gì hả? Anh ta có chứng nhận tàn tật, là một kẻ tàn phế...
Anh đã tận mắt chứng kiến bộ dạng trầy trật xấu xí nhất của cô ta.
Lúc đi ngang qua bọn họ, cô ta đột nhiên châm chọc nói:
Ôn Huyền, cô thích tay Đội trưởng Lục này đúng không? Cô tưởng anh ta tốt đẹp gì hả? Anh ta có chứng nhận tàn tật, là một kẻ tàn phế, đáng đời anh ta chỉ có
thể ở cái nơi này cả đời...
Mọi người nhìn về phía Ôn Huyền, chỉ thấy cô núp sau đại Đội trưởng Lục, nhìn bọn họ bằng ánh mắt vô tội mê mang, trông hệt như một cô gái dịu dàng yếu ớt.
Cảnh sát định kéo Phương Chỉ, Phương Chỉ thì nhìn hai người đứng đó, trong lòng dâng lên sự ghen ghét mãnh liệt, cùng với sự không cam lòng.
Tình cảm với Lục Kiêu lại càng phức tạp hơn.
Yên tâm, cơ quan 9bảo hộ động vật Thanh Hải rất coi trọng chuyện này, nhất định sẽ điều tra và xử lý nghiêm khắc!
Vừa nói, cảnh sát kia vừa đi về 6phía Phương Chỉ, trong cái còng số tám vào cổ tay cô ta.
Nhưng nhìn khuôn mặt bầm dập của cô ta, anh ấy hơi sửng sốt, do dự nói: 5
Cô Ôn, cô có biết ai đã đánh kẻ tình nghi không?
Gió thổi những lời ấy văng vẳng bên tai hai người, nhưng lại hết sức rõ ràng.
Ôn Huyền cứ thể đứng bên cạnh anh.
Tầm mắt cô vẫn nhìn theo hướng mà Phương Chỉ bị dẫn không hề thay đổi.
Nhưng nhờ vào cảm giác, cô nhận ra cơ thể của người đàn ông hơi bên cạnh mình cứng đờ lại từ lúc nào chẳng hay.
Bầu không khí xung quanh như ngưng đọng lại.
Ngoại trừ tiếng gió, bên tai không còn tiếng gì khác.
Khi mà mỗi phút mỗi giây đều như trở nên dài dòng bất tận, giọng nói mang theo tiếng cười của một cô gái vọng tới:
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.