Chương 227: Mọi chuyện năm đó, cô đau lòng


Anh có chứng nhận tàn tật.

Ôn Huyền nhìn anh, hai người nhìn nhau, không ai nói gì, nhưng lại như bao gồm vô vàn lời nói.
Bọn họ không hy vọng mình khác người bình thường.
Vậy nên, tuy rằng lúc này trái tim cô rất đau, nhưng cô sẽ không để anh nhìn ra.
Nhưng Ôn Huyền biết rất rõ, sao lại không có chuyện to tát gì được, dù thế nào cô cũng biết rõ, là bộ đội đặc chủng, bị tàn tật thì đồng nghĩa với điều gì?
Nó có nghĩa là cả đời này sẽ không thể chấp hành nhiệm vụ được nữa, không thể kề vai chiến đấu với đồng đội, nhất là đối với bộ đội đặc chủng đỉnh cao.
Lục Kiêu:
...

Nói đến đây, cô ngẩng đầu nhìn anh: 5
Nói đi, rốt cuộc là anh tàn tật thế nào? Bị lúc còn làm lính hả?

Cô cứ phang thẳng từ tàn tật, chẳng dè chừng gì cả, thẳng thắn đến mức không thể thẳng thắn hơn được nữa, dường như cũng chẳng sợ sẽ đụng vào nỗi đau của anh.
Cô cứ thế nhìn anh, đôi mắt trong trẻo, trong đó không có thương hại, không có đồng cảm, thậm chí còn chẳng có gì cả, như thể có tàn tật hay không cũng không quan trọng, không đáng là gì cả, chẳng có gì khác với

Nói đi chứ, sao lại im lặng thế? Bị vạch trần trước mặt em nên không thể đối mặt với em được hả?

Vừa nói, ngón tay trắng nõn của cô vừa chọc chọc vào lồng ngực rắn chắc của anh, mắt thì lại cụp xuống nhìn chỗ nào đó, lẩm bẩm:
Ôn Huy8ền bỗng cảm thấy lưỡi đắng ngắt, nhưng khi nói chuyện, cô vẫn cười khẽ nhìn anh:
Lục Kiêu, anh giấu kín đấy nhỉ? Sức khỏe của bạn trai em có v3ấn đề, nhưng đó lại là chuyện mà một người phụ nữ khác nói
cho em biết.

bình thường.
Lục Kiêu khẽ mím môi, đôi mắt đen láy càng thêm sâu thẳm, khiến người ta khó mà đoán ra được suy nghĩ của anh.
Cô nói hết câu, cả người anh càng thêm cứng ngắc, hai 9tay cũng siết chặt lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Ôn Huyền tiếp tục cười nói thản nhiên:
Sao anh không nói chuyện đó cho em? Sao thế?6 Sợ em chê anh à? Hay là sợ cô bạn gái xinh đẹp gợi cảm của anh chạy mất?


Có đến mức đó không, đâu phải mất cái bộ phận quan trọng nhất, sao lại như thế này, cứ như kiểu chuyện gì to tát lắm vậy.

Giọng nói của cô hết sức nhẹ nhõm, cảm giác như không phải chuyện to tát gì thật.
Không cần nghĩ cũng biết, đó chính là nỗi day dứt không thể chạm vào trong thâm tâm Lục Kiêu.
Những gì mà anh phấn đấu cả đời, dũng cảm quên mình bảo vệ, đều ngừng lại vào một thời khắc nguy hiểm nào đó.
Hiện tại, nếu cô không thản nhiên như không có gì xảy ra, lẽ nào còn phải tỏ ra thương xót khóc than, thể hiện sự đau đớn của cô sao?
Người có khiếm khuyết về cơ thể sợ nhất người khác thương hại mình, bởi nó trí mạng hơn bất cứ điều gì khác.

Này Lục Kiêu, anh đừng có lôi thôi như thế nữa được không...


Lần này, ngón tay đang định chọc anh bị cầm lấy.

Ôn Huyền sững sờ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.