Chương 304: Lưu luyến hết mực
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 572 chữ
- 2022-02-06 11:49:04
Nói ra ba chữ này, dường như anh Ngô bắt đầu hiểu ra điều gì đó.
Người đàn ông họ Lục - Đội trưởng khu trực thuộc, đã nhiều lần ngăn c8ản con đường phát tài của bọn họ.
Buổi sáng tỉnh lại, Ôn Huyền cựa quậy, phát hiện ra trên người mình rất nặng.
Vòng eo cô đang bị ai đó ôm lấy, cánh tay khoác lên người cô.
Không hoàn thành nhiệm vụ, kết cục đã quá rõ ràng rồi.
Người đàn ông mặc áo khoác xám xoay người đi, giẫm lên bậc thang bằng gỗ cũ kỹ, mỗi bước đi phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn nhẫn nhịn.
Số lần bọn họ ngủ chung trên một chiếc giường có thể đếm được trên đầu ngón tay, cô không nỡ đánh thức anh.
Người đàn ông còn đeo kính râm, mở cửa vào trong xe.
Vừa vào trong xe là hắn ta lập tức tháo kính xuống, nói ra một câu:
Đã đặt vé máy bay về Bắc Kinh chưa?
Ngay cả khi ngủ, trông anh vẫn lạnh lùng nghiêm túc.
Ôn Huyền nhìn mà không biết vì sao lại cảm thấy ngứa ngáy, rất muốn biết đại Đội trưởng Lục lạnh lùng này sẽ vượt qua sự dụ hoặc của dục vọng như thế nào.
Vừa tỉnh lại nên vẫn còn hơi lơ ngơ, cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cái cằm góc cạnh của Lục Kiêu.
Trên nữa là cánh môi màu hồng nhạt và sống mũi cao thẳng.
Khi đã tới nơi gặp nạn, tất cả đ9ều sẽ nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ!
Người đàn ông mặc áo khoác xám mỉm cười, rút khẩu súng đang dí trên trán anh Ngô về, lấy mộ6t chiếc khăn ra, vung hai cái rồi mới chậm rãi lau vết máu trên thân súng, miệng thì nói ra một câu:
Lập tức giải quyết
Khuôn mặt anh thon dài, ngũ quan bắt mắt.
Đường nét khuôn mặt sắc sảo, mỗi một điểm đều hoàn mỹ đến thế.
Đúng thật, đó là một kẻ khó chơi, nếu chọi cứng thì chẳng dễ gì mà giết chết được, nhưng nếu dùng đ3ến thủ đoạn mánh khóe thì lại khác.
Bọn họ là đội cứu hộ, thường xuyên nhận nhiệm vụ cứu hộ.
Người đàn ông ngồi trên ghế phụ trông có vẻ giống trợ lý, quay đầu nhìn về phía hắn ta:
Tổng Giám đốc Lý, đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.
Ngoài trời, gió tuyết bay mù mịt, ánh đèn trong xe cũng tắt ngấm.
Người đàn ông ưu nhã dựa vào xe, tháo đôi găng tay da ra, đôi bàn tay thon dài đan vào nhau.
Hắn ta hờ hững nhìn gió tuyết ngoài cửa sổ xe, trên kính xe loáng thoáng hiện lên một đôi mắt màu cà phê.
Vừa mở cửa hầm là gió tuyết lập tức tạt vào.
Một chiếc xe đã đợi sẵn trong gió tuyết.
đi, tôi khôn5g muốn nghe thấy tên hắn nữa, nếu làm không xong, anh thừa biết kết cục rồi đáy...
Người đàn ông trên mặt đất chết không nhắm mắt, trông không khí sặc nồng mùi máu.
Cô chỉ cảm thấy buổi sáng thức giấc được nhìn thấy anh, đáy lòng cô thật sự rất thỏa mãn.
Cảm giác này rất khó diễn tả, nhưng lại khiến cô an tâm khác thường.
Lúc này, điện thoại của cô đột nhiên rung lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.