Chương 447


Đúng thế, lâu rồi không gặp, cô không hề biết em trai mình như thế nào. Mười bảy tuổi không lớn cũng chẳng nhỏ, tính cách cũng hình thành rồi.
<8br>Thiếu niên đi tới, ngồi đối diện với cô.

Ôn Huyền nhìn nó, trong mắt hiện lên sự phức tạp.
Lớn lên trong gia đình như thế, có thể tốt được sao?
Ôn Huyền im lặng giây lát rồi mở miệng:
Ôn Dục, thực ra, cho dù mẹ có nói thì tôi cũng sẽ không mua nhà cho cậu. Cậu nói không sai, tôi cũng cho rằng đó là chuyện của bản thân cậu.

Nói đến đây, cậu xoay mặt sang hướng khác, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên nét khó xử:
Hôm đó về nhà, em thấy mẹ gửi tin nhắn cho chị. Em biết chị không trả lời, nhưng em muốn nói với chị rằng, chuyện
tương lai không cần chị phải bận tâm. Em là con trai, chị có thể tự mua nhà, tương lai em cũng có thể. Chị cứ coi như không nhìn thấy tin nhắn của mẹ đi.

Thấy cậu im lặng không nói gì, Ôn Huyền nghiêm túc nhìn cậu và hỏi.
Cô vừa dứt lời, 6vẻ mặt của cậu thiếu niên hơi thay đổi. Đôi mắt bị những sợi tóc rủ trước trận che đi, lúc này mới từ từ ngước lên. Một tay cậu cầm cốc, bóp chặt đ5ến mức ngón tay hơi tái.
cũng không muốn chị hiểu nhầm...

Năm tháng làm cậu dần lớn lên, đồng thời cũng không hề quên những gì mà chị gái mình đã phải trải qua, ngược lại còn khắc sâu trong lòng.
Trong lúc cậu nói, Ôn Huyền lẳng lặng nhìn mỗi một hành động của cậu.
Cô có thể nhận ra cậu nhóc này cảm thấy lúng túng, xấu hổ vì những lời nói của mẹ, bàn tay bóp cái cốc mạnh đến mức tái cả đi.
Dường như câu nói đầu tiên của cô đã nói trúng vào chỗ nào đó.
Nhưng lúc này, cậu vẫn cố gắng lấy hết can đảm, bình tĩnh nhìn cô, nói bằng giọng nói đậm chất thiếu niên của mình:
Chị, thực ra em muốn gặp chị lâu lắm rồi, nhưng mà... Trước kia em không có lý do gì cả,
Đôi mắt cô trở nên sâu hơn:
Sao thế? Không phải cậu cũng nghĩ thế à?


Em không hề nghĩ thế!

Cậu thiếu niên vội vàng phản bác, trong mắt ngập tràn sự cố chấp và kiên định rất khó diễn tả thành lời.
Ánh mắt của Ôn Huyền cũng trở nên phức tạp.
Cũng phải thừa nhận rằng, trông cậu n3hóc này có nhiều nét giống cô. Làn da trắng nõn, mặt mày tinh tế, đường nét nhẹ nhàng.

Gì đây hả? Lo cho cậu ăn uống, lo cho cậu đi học, s9ao gặp mặt cũng không biết gọi một tiếng chị?

Nói thật, cô cảm thấy rất bất ngờ khi đứa em trai này có thể nói ra những lời đó. Bởi vì trong suy đoán của cô, trước kia cô là kiểu con gái có khuynh hướng phản xã hội, em trai của cô cũng chẳng thể khá hơn
được.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.