Chương 17: Chúng ta cùng nhau nhé?



Ài, mới sáng sớm em đã đi làm phiền mộng đẹp của người ta thế à?



Không phải. Từ hôm qua em đã cảm thấy kỳ lạ rồi, 8hôm nay em nhất định phải hỏi cậu ấy cho rõ!


Cho nên, hôm qua cô nhóc này cứu cậu mang về đây xong quên luôn mục đí3ch của mình lúc vào thôn, đến hôm nay mới nhớ tới sao?

Đúng thế! Nó là một con quỷ!

Đúng lúc đám dân làng nhao nhao xỉ vả Seruga, mấy nhân viên điều tra mặc đồ trắng bước ra, hỏi:
Cô bé là ai? Có liên quan đến chuyện này sao?

Người đi đầu là một người đàn ông với bộ mặt cứng ngắc, dáng người cao gầy, tóc màu bạch kim. Đôi mắt ông ta lướt qua Seruga, từ từ lại gần cô bé.

Vậy thì… anh hỏi này... em muốn ăn khoai lang nướng không?
9
...

Đương nhiên em muốn!

Lúc tay của người đàn ông tóc bạch kim sắp chạm vào Seruga thì đột nhiên bị một bàn tay khác chặn lại, chủ nhân của nó chính là Tu Chi.

Ê ê, các người muốn làm gì?

Tu Chi nhìn thẳng vào mắt người đàn ông. Xung quanh dần trở nên yên tĩnh, tất cả dân làng đều nhìn Tu Chi.

Này! Các người làm cái gì thế hả?

Tu Chi đi tới nâng Seruga dậy, nhưng những người trong thôn vẫn không ngừng mắng nhiếc:

Chúng tôi làm cái gì? Cậu hỏi con phù thủy này đi, mẹ của nó chính là một ả phù thủy, chỉ biết mang đến xui xẻo. Con gái mà ả ta sinh ra cũng chẳng khác gì, đều là lũ Glan bị nguyền rủa!

Vừa nghe nói đến Lan Châu, Tu Chi chợt phản ứng lại. Cậu đứng lên, mỉm cười, nói với người đàn ông kia:

Này anh, nghe nói có trực thăng bay thẳng tới thành phố Lan Châu, tôi có thể mua vé đi ké không?

Ánh mắt người đàn ông kia sắc lẹm như dao, lăm lia nhìn Tu Chi. Mặc dù vậy, Tu Chi vẫn không biểu hiện chút sợ hãi nào, ngược lại còn tự tin hơn mấy phần.

A! Lại là con phù thủy này!


Cái gì! Quả nhiên là mày mang lời nguyền đến cho thôn!

Mọi người vừa nhìn thấy Seruga thì đột nhiên nổi giận, thậm chí còn có người đẩy cô bé ngã ra đất.
Mà lúc này, Seruga không hề phát ra bất kỳ một âm thanh nào, cô bé chỉ nhìn xác của Tiểu Nại, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng biến mất sạch sẽ.

Người tộc Glan à? Tôi biết chủng tộc này, nhưng chắc hẳn bọn họ đã biến mất khỏi cõi đời này rồi mới đúng?

Một cô gái cũng có màu tóc bạch kim bước ra từ sau lưng người đàn ông. Cô ta mặc chiếc áo khoác trắng, bên trong là quần áo bó màu đen, ánh mắt rất sắc bén, thoạt nhìn cũng xấp xỉ tuổi Tu Chi.

Không thể ở lại ngôi làng này nữa, mai chúng ta phải dọn đi thôi!

Seruga cúi đầu, Tu Chi còn tưởng rằng cô bé sẽ khóc òa, nhưng lại chỉ thấy cô bé thở dài đầy mất mát.

Đây là lỗi của Seruga sao?

Người đàn ông thả tay Tu Chi ra, dùng cánh tay còn lại nắm lấy Seruga. Ông ta nhìn Tu Chi vẫn đang đau đớn ra mặt, cao ngạo mở miệng:
Chỉ được mỗi cái mồm thì cũng chẳng ra gì đâu...

Mấy người mặc đồ trắng đi lên từ phía sau ông ta, bắt lấy Seruga.

Trước tiên cứ dẫn nó về thành phố Lan Châu tra hỏi đã. Một tiếng nữa trực thăng số 1 sẽ đến đây. Các cậu trông chừng nó cho cẩn thận!

Tu Chi thấy ông ta chịu thua, lập tức chạy tới cạnh Seruga.

Có lẽ bọn họ nói đúng, sự tồn tại của em chỉ khiến nhiều người gặp bất hạnh hơn mà thôi...

Seruga ủ rũ cúi đầu nói, hoàn toàn đã không thấy được nụ cười tràn đầy ánh dương rực rỡ hôm qua nữa.

Ở đây vẫn còn có rất nhiều người trong thôn, chúng ta không nên gây chuyện thì hơn!

Người đàn ông nhìn quanh bốn phía, cuối cùng hít sâu một hơi, vẻ tức giận trên mặt cũng từ từ biến mất.

Một tiếng nữa trực thăng sẽ đến, hai người liệu mà ngoan ngoãn cho tôi!

Cậu vẫn còn nhớ hai ngày trước, mình đi cùng Linh Nguyệt tới đây, khi đó, nơi này vẫn khá nhộn nhịp. Không ngờ chỉ sau hai ngày, nó lại có thay đổi lớn tới vậy. Người, quả nhiên vẫn là ham sống sợ chết.

Vì sao người ở trong thôn đều biến mất hết vậy anh?

Seruga giật ống tay áo Tu Chi, nhưng Tu Chi chỉ có thể lắc đầu, làm bộ không biết chuyện gì xảy ra.

Hửm? Anh, em biết chủng tộc này sao?


Tộc Glan được cho là một chủng tộc đời đời bị nguyền rủa. Nếu như con bé là người tộc Glan, vậy có thể nó có liên quan ít nhiều đến những chuyện này.


Ừm, trước tiên cứ dẫn con bé về điều tra xem sao!


A a a! Đừng... Đừng làm vậy!

Seruga bước lên kéo tay người đàn ông kia, nói với dáng vẻ đầy đáng thương.

Hừ!


Chúng tôi là nhân viên điều tra của Tập đoàn Thiên Tự, đặc biệt tới đây điều tra vụ án xảy ra trong ngôi làng này.


Xin lỗi! Chúng tôi không muốn dính vào chuyện này. Hơn nữa các anh cũng chỉ là người của Tập đoàn Thiên Tự, đâu phải nhân viên chính phủ, dựa vào đâu mà bắt tôi nghe lệnh của anh?

Ánh mắt người đàn ông tóc bạch kim đột ngột trở nên sắc lẹm, trong khi đó Tu Chi vẫn hếch mặt mình lên, biểu cảm như thể không thèm quan tâm.

Đúng rồi, bạn em đang ở chỗ nào?


À! Cậu ấy sống trong căn nhà nhỏ phía trước... Nhưng mà hình như chỗ đó đang có rất nhiều người hay sao ấy?

Tu Chi nhìn căn nhà gỗ xập xệ nằm cuối con đường. Có rất nhiều người đang vây quanh ngôi nhà đó, nhưng Tu Chi vẫn có thể nhìn thấy những người mặc đồ trắng đứng trong cùng. Bọn họ đều là người đến điều tra vụ Hoa Bóng Đêm, nhân viên điều tra của Tập đoàn Thiên Tự.
Cả người cô bé trần truồng, có rất nhiều vết thương, nhìn có vẻ do bị đánh bằng gậy gộc, chỗ xanh chỗ tím. Hai tay cô bé bị trói chặt, treo lên xà ngang. Càng khiến người ta cảm thấy kinh khủng hơn là đầu cô bé bị xuyên thủng một cái lỗ lớn, nhưng lại chẳng thấy não đâu.

Trời ạ! Thật tàn nhẫn!


Đúng đó, chuyện này lại xảy ra. Chắc là cái thôn này bị nguyền thật rồi!


Thôn Thất Nhật.
Tập đoàn Thiên Tự đã tham gia điều tr6a. Sau ngày hôm qua, bọn họ vẫn không có bất kỳ tiến triển nào, chỉ có điều, người trong thôn đã bắt đầu chuyển nhà rời khỏi5 đó.
Người đàn ông tóc bạch kim nổi giận, mặt đanh lại khiến những người có mặt ở đó không khỏi sợ hãi lùi lại sau mấy bước, chỉ có Tu Chi là vẫn bình thản như không.

Bỏ đi, cho anh ta đi cùng!


Hả? Anh...

Người đàn ông tóc bạch kim không thèm đặt Tu Chi vào mắt, thờ ơ nói:
Bỏ tay cậu ra! Chúng tôi muốn dẫn cô bé này về để điều tra!


Các anh là ai? Tại sao tôi lại phải nghe lời các anh?

Tu Chi cũng không có ý định lui bước. Lúc này, cuối cùng Seruga cũng có phản ứng, cô bé đứng dựa vào người Tu Chi, hai tay bấu chặt áo cậu.

Có chuyện gì vậy?

Seruga tò mò tới xem, cô bé chen vào đám đông, khuất khỏi tầm mắt Tu Chi.
Tu Chi híp mắt. Vốn dĩ cậu không muốn can thiệp thêm vào việc này nữa, nhưng nghĩ tới Seruga, cậu đành phải bước tới nhìn thử.
Tu Chi nhìn cô bé một cái, cười vô cùng thản nhiên tươi tắn, nói:
Bởi vì chúng ta là bạn bè mà!

Seruga cúi đầu, đỏ mặt, đôi mắt hình như đã ầng ậng nước. Cô bé kéo áo Tu Chi...

Chúng ta... là bạn bè thật ạ?


Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!

Cùng với câu đó, tay Tu Chi bị ông ta bẻ quặp ra đằng sau. Ngay tức khắc, cảm giác đau đớn dữ dội truyền đến từ cánh tay khiến Tu Chi không thể không kêu lên thành tiếng.

A a a a! Sắp gãy rồi! Sắp gãy rồi!


Xin lỗi, máy bay của chúng tôi chỉ có đủ chỗ cho cô bé này thôi.


Ê ê... Tôi là bạn của Seruga mà, nói thế nào thì nói tôi cũng có nghĩa vụ đi cùng cô bé chứ?


Cậu muốn chết sao?

Vì thế, đường thôn vắng vẻ hơn nhiều...
Tu Chi và Seruga đi vào trong thôn. Nơi này đã quạnh quẽ hơn nhiều so với lúc Tu Chi mới tới.
Bởi vì xảy ra sự kiện lớn như vậy, dân trong thôn đều không thể chịu đựng được việc đêm đêm phải sống trong lo lắng sợ hãi nên đều lần lượt chuyển đi. Chắc chỉ trong một thời gian ngắn nữa thôi, ngôi làng này sẽ biến thành một ngôi làng bỏ hoang.
Tu Chi xoa đầu cô bé, ghé vào tai cô nhỏ giọng thì thầm:
Hôm qua em mời anh tới nhà em làm khách, vậy anh cũng phải mời em tới nhà anh chơi chứ!


Dạ?

Seruga chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn Tu Chi.
Cậu nhìn theo tầm mắt của cô bé, ngay sau đó cũng bị hình ảnh trước mắt dọa cho giật nảy mình. Mặc dù cậu đã từng nhìn thấy cảnh tượng giống thế, nhưng lần này lại rất khác...

Nại... Nại Tử... Hu hu hu...

Trên thanh xà ngang ngoài cửa nhà, một xác chết treo lơ lửng trước mắt mọi người, mà cái xác này chính là Nại Tử trong lời kể của Seruga.
Nhưng chân Tu Chi còn chưa kịp bước ra, đột nhiên có tiếng kêu vang lên từ trong đám người khiến cậu phải đi nhanh hơn.
Là tiếng kêu của Seruga!
Tu Chi chen vào đám đông, đi tới bên cạnh Seruga. Hai mắt cô bé trợn to, khuôn mặt ngây ra, bờ vai khẽ run rẩy.

Ừ! Vậy nên đương nhiên là anh sẽ bảo vệ em!


Seruga khẽ gật đầu, tay vẫn nắm chặt vào áo Tu Chi, không chịu bỏ ra.


Phạch phạch phạch...


Tiếng cánh quạt trực thăng vang lên trên bầu trời. Tu Chi nhìn chiếc trực thăng dán logo Thiên Tự, trong lòng thầm thở phào, cậu cong môi cười.

Cuối cùng cũng có thể về nhà!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Truy Tìm Bóng Đêm.