Chương 18: Tu chi đen đủi


Tu Chi nói với cô gái bằng chất giọng như đang hát hí khúc.

Anh không thèm quan tâm, đưa tay vén mái tóc dài lên.

Tốt nhất anh nên liệu liệu cái miệng của mình. Anh mà còn dám nói linh tinh, cẩn thận tôi cắt lưỡi anh ra!


3
Đúng…đúng là lạnh lùng thật đó... Nhưng tôi vẫn muốn hỏi, tại sao các cô lại muốn nhận những việc kia vậy?

Khóe m9ôi Anh hơi cong lên, cô ta quay đầu nhìn mây mù ngoài cửa sổ.

Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi này của a6nh!

Tu Chi gật đầu.

Ủa? Đây là đâu?

Giáo sư Trương bảo Seruga ra ngoài đợi, chỉ để lại một mình Tu Chi trong phòng.
Ông nói chuyện với Tu Chi qua thiết bị điện tử.
Tu Chi gãi đầu.

Mặt ác độc nhất là cái gì?

Giáo sư Trương nhìn vật thí nghiệm, hít sâu một hơi.
Thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tu Chi chính là Hoa Bóng Đêm. Cây hoa đó tựa như bệnh dịch, bất kể nó đến nơi nào cũng đều sẽ gây ra một vùng tai họa và địa ngục...

Ừm, một nơi nào đó trong thôn Thất Nhật chính là căn nguyên những thứ này tồn tại trên đời...

Giáo sư Trương đóng bức tường lại rồi nghiêng đầu nhìn Seruga.
Trực thăng hạ cánh trên đỉnh một tòa nhà của Tập đoàn Thiên Tự. Đi xuống dưới một tầng là công xưởng sản xuất dây chuyền vô cùng lớn. Cuối cùng, hai người Tu Chi và Seruga được dẫn tới khu nghiên cứu nằm ở tầng dưới cùng.
Khu nghiên cứu được xây sâu dưới lòng đất, rộng cỡ một trường học. Những nhân viên mặc đồ trắng thấy Tu Chi và Seruga đến đây, đều nhìn họ bằng ánh mắt kỳ quái.

Thì ra ở đây còn có một khu nghiên cứu lớn như vậy. Nhưng mà nước ta không cho phép xây dựng khu nghiên cứu tư nhân mà nhỉ?

Một tiếng động cực lớn khiến Tu Chi và Seruga giật nảy người, ngay sau đó bức tường phía trước mặt bỗng nhiên được kéo lên, ánh đèn xanh lục bật sáng.
Nhưng thứ ở bên trong còn khiến Tu Chi bất ngờ hơn.

Cái gì... Đó... không phải là nữ siêu nhân kia hay sao?

Giáo sư Trương đi đến bên cạnh Seruga, cúi đầu nói với cô bé bằng giọng áy náy:
Xin lỗi vì đã lừa cháu lâu như vậy! Thực ra Nại Tử tiếp cận cháu không phải với thân phận của một người bạn....


Hả? Này ông già, ông nói vậy nghĩa là...

Giáo sư Trương thở dài.

Vâng...


Này này, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Tu Chi vừa mới dứt lời, phía sau bỗng có một giọng nói già nua vang lên.
Cậu không nói gì cả, chỉ cười kiêu ngạo.
[Từ khi ta đến bên cạnh mi, mi đã bị phán định sẽ không thể trở về với cuộc sống ngày xưa được nữa. Nhưng dù sao ta cũng rất chờ mong, rốt cuộc vụ cá cược này có thể kéo dài được bao lâu...]
Trực thăng bay về đến thành phố Lan Châu. Bầu không khí quen thuộc giúp Tu Chi cảm thấy khoan khoái hết cả người. Còn Seruga thì lại ngơ ngác nhìn những toà cao ốc chọc trời. Từ khi trực thăng hạ cánh đến giờ, cô bé cứ túm áo Tu Chi mãi.

Được! Tôi cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều đến mấy cái chuyện này, tôi chỉ muốn trở5 lại cuộc sống của mình thôi.

Anh không nói gì thêm, Tu Chi lại cúi đầu ngó Seruga.
Đúng là không thể tưởng tượng được. Rõ ràng việc này chỉ mới xảy ra được ba ngày thôi, nhưng Tu Chi lại cảm thấy hệt như một giấc mộng dài đằng đẵng. Mà chuyện khiến cậu cảm thấy khó hiểu nhất chính là cô bé mười ba tuổi đang ngồi bên cạnh mình.
Tu Chi cũng lộ ra vẻ buồn bã.

Seruga ở đây sẽ không cần phải lo lắng bất kỳ điều gì. Chúng tôi sẽ bảo vệ cô bé 24/24. Bây giờ đến lượt cậu, Tu Chi!


Tôi… tôi sao?

Ngay trước mặt Tu Chi chính là cô nàng dị nhân đã tấn công cậu đêm đó. Mà bây giờ, tay chân cô ta đang bị khóa lại bằng xích, hơn nữa hình như cô ta đã mất ý thức, sau lưng còn có rất nhiều ống truyền dịch.

Các ông bắt cô ta về nghiên cứu?

Seruga thấy cảnh tượng này thì lập tức trốn ra sau lưng Tu Chi, mắt nhắm tịt không dám nhìn.

Để ông già đây tự giới thiệu trước vậy. Tôi là giáo sư nghiên cứu ở đây, họ Trương, tên Thiên Trường.

Tu Chi híp mắt lại, tiếp tục hỏi với vẻ mặt khó chịu:

Rốt cuộc các người đưa chúng tôi tới đây với mục đích gì?

Cửa thang máy mở ra. Nơi này khác bên trên rất nhiều. Khu nghiên cứu phía trên vừa sạch sẽ vừa sáng sủa, nhưng nơi này lại có vẻ âm u lại ẩm ướt. Bốn vách tường được làm bằng sắt, hơn nữa tôi còn có thể nghe thấy vài tiếng kêu kỳ lạ...

Đây là đâu?

Hai tay Seruga nắm chặt lấy góc áo Tu Chi, vẻ mặt cảnh giác cao độ, còn có cả chút sợ hãi căng thẳng...
Tu Chi chỉ vào mặt mình, ngơ ngác không hiểu ra sao.

Nếu muốn đối phó với những con thú biến dị này, vũ khí thông thường hoàn toàn không cách nào làm chúng bị thương, vậy nên chúng tôi đã nghiên cứu ra một số vũ khí với sức sát thương cực lớn.

Giáo sư Trương vừa nói vừa dẫn Tu Chi và Seruga quay lại khu nghiên cứu ở tầng trên, đi vào một căn phòng.
Tội ác của loài người là thứ trí mạng nhất gây nguy hiểm cho cuộc sống này. Chỉ có những người mắc lỗi mới bị hạ lời nguyền này.

Điều này chúng tôi vẫn chưa tìm hiểu được rõ ràng, nhưng chúng tôi đã điều tra ra rằng, những tên này vẫn luôn bảo vệ thứ gì đó, không để nó bị phát hiện, hơn nữa chúng còn gây án theo quy luật.


Bảo vệ thứ gì đó?

Sao lại là một con côn trùng đang bị xích chặt. Đúng vậy! Bất kể là nhìn từ hướng nào đi nữa, nó cũng giống như một con bọ ngựa. Tuy rằng vẫn còn tay chân, nhưng cấu tạo cơ thể vô cùng giống với bọ ngựa.

Nó là một con vật bị nguyền rủa, hoặc có thể nói là thú biến dị.


Đây... Đây là thú biến dị?


Chúng tôi cũng đã từng truy lùng cô bé bên cạnh cậu, cô bé là người tộc Glan cuối cùng. Theo những gì lịch sử chép lại, tộc Glan là một chủng tộc đời đời bị nguyền rủa, tuổi thọ trung bình của bọn họ không vượt quá ba mươi tuổi và phụ nữ trong tộc này sẽ kết thúc sinh mạng của mình ngay vào khoảnh khắc sinh con ra.

Vậy nên Seruga mới phải sống một mình từ lúc vừa chào đời?
Tu Chi nhìn cô bé với làn da màu bánh mật đứng bên cạnh mình.

Rất đơn giản. Hai người một là thành viên tộc Glan, một cộng sinh với quỷ. Tìm thấy cả hai người cùng một lúc có thể nói là, lúc tìm thì tìm hoài không thấy, đến khi không tìm thì lại kiếm được mà chẳng tốn công!


Ầy ầy, đừng nói giỡn chứ! Ông có thể nói tiếng người để tôi nghe hiểu được không?

Giáo sư Trương chắp hai tay sau lưng, xoay người nói:
Đến đây nào! Các cậu đi theo tôi...


Cậu thanh niên, chớ có sốt ruột...

Tu Chi quay đầu lại thì thấy một ông lão cũng mặc quần áo trắng. Ông ta rất thấp bé, đeo cái kính mắt dày cộp, trên miệng là một nụ cười hiền hậu.

Dạ?


Rầm!

Một tiếng động cực lớn vang lên...
Cánh cửa làm bằng sắt vẫn nguyên vẹn không hao tổn gì, nhưng Tu Chi lại ngồi dưới đất ôm chân mình, khuôn mặt toát lên sự đau đớn.

Tít tít tít...

Một chuỗi tiếng cảnh báo vang lên trong khu nghiên cứu, hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Những nhân viên mặc đồ trắng cũng trở nên vội vàng.

Đương nhiên, cô ta chính là một vật thí nghiệm cực kỳ quý báu.


Ầy ầy! Mặc dù cô ta là tội phạm, nhưng Trung Quốc cấm thí nghiệm trên cơ thể người mà.


A... Ha ha ha! Cậu tưởng cô ta là người à?


Đúng. Nại Tử là người do tôi phái riêng đến để bảo vệ cô bé này. Vốn dĩ tôi định tạm thời chưa đón Seruga về đây để bảo vệ, nhưng không ngờ vật nguyền rủa càng ngày càng mạnh, cuối cùng mới dẫn đến hậu quả ngày hôm nay...

Tu Chi nhớ lại dáng vẻ Nại Tử khi chết đi, toàn thân từ trên xuống dưới toàn là vết thương, trên đầu còn bị đục xuyên một lỗ, thân xác không có gió mà vẫn lắc lư qua lại, cả người cậu lập tức sởn hết da gà.
Seruga trề môi, đôi mắt lại bắt đầu ầng ậng nước. Tu Chi cắn môi, xoa đầu cô bé, mãi đến khi Seruga không chịu đựng được nữa, dúi đầu vào lòng cậu.
Giáo sư Trương quay đầu lại nói với Tu Chi:
Đây chính là nơi giải đáp nghi vấn cho cậu...

Ông vừa nói vừa đi tới trước bàn điều khiển, xác nhận dấu vân tay, lại nhập mật khẩu.

Xoảng!


Ninh... Ninh Nhi?


Ý? Anh Tu Chi! Chào anh!

Giờ thì Tu Chi cũng đã ngờ ngợ rồi.

Ninh Nhi, sao em lại quen anh ta?


Cái tên xui xẻo mà chủ tịch nói với chúng ta lần trước chính là anh ấy đó!

Oa! Quả nhiên vận xui của mình đã bị đồn khắp Lan Châu rồi...
Tu Chi không hiểu đội dị năng gì đó cho lắm.

Chà, giờ nói cho anh chuyện này còn quá sớm! Rồi từ từ anh cũng hiểu thôi!

Anh nheo mắt hỏi Ninh Nhi.

Ầy ầy ông già! Có phải ông ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu không?


...


Nói nhảm... Cậu đứng đây đợi tôi một lát, tôi vào xem có phải bị lỗi ở đâu không...

Tu Chi và Seruga nhìn nhau, sau đó bèn đi theo giáo sư Trương.
Diện tích khu nghiên cứu này rất rộng, phóng mắt ra trông tựa như một vùng biển không thấy bờ. Khắp nơi đều là máy móc đang hoạt động. Mấy bức tường trắng bị ánh đèn chiếu rọi, ánh lên cả tia sáng.
Giáo sư Trương dẫn Tu Chi vào thang máy, đi xuống sâu hơn nữa.
Tu Chi nhìn thẳng về phía trước, nơi đó có một bộ đồ màu đen kiểu áo khoác dài. Khi cầm lên tay có thể cảm nhận được chúng có điểm khác với những loại quần áo khác, dường như bộ đồ này được làm bằng bùn đất hay sao đó, vừa mềm vừa ẩm.
Khi mặc nó lên người, Tu Chi cũng không thấy có cảm giác gì nhiều. Cho đến khi bộ đồ đột nhiên co thít lại, hình như bên hông cậu bị một thứ gì đó khóa chặt.

A! Đây là cái gì?


Ê ê ông già, ông nhốt tôi trong này làm gì?


Tu Chi, chớ hoảng sợ! Bây giờ trước mặt cậu đang có một bộ đồ, cậu mặc chúng vào thử xem!


Quần áo?

Giáo sư Trương cười ha hả, lắc đầu, ấn lên màn hình cảm ứng.
Một khối thủy tinh rơi xuống từ trên tấm màn cảm ứng. Nó có màu xanh lam kết hợp với màu xanh lá, hiện lên ánh lờ mờ.
Khối thủy tinh từ từ rơi xuống, một sự thay đổi đã diễn ra từ đỉnh đầu nữ dị nhân xuống dưới chân...

Đương nhiên không phải. Chính phủ không biết đến khu nghiên cứu này. Những nghiên cứu của tập đoàn chúng tôi được tiến hành độc lập, chính phủ hoàn toàn không biết.


... Vậy khu nghiên cứu này xây dựng trái phép sao?


Nhưng chính phủ cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của chúng tôi, hoặc nói đúng hơn là bọn họ cần đến sự giúp đỡ của chúng tôi.

Hèn gì người trong thôn đều xa lánh cô bé, khiến cô bé bắt buộc phải sống một mình trong rừng sâu hoang vắng.

Được rồi, chúng tôi đã nói rõ mọi chuyện cho cậu rồi, giờ thì đến lúc nói mục đích của chúng tôi. Thực ra chúng tôi không muốn bắt giữ hai cô cậu, mà là muốn bảo vệ hai người.


Đây là vì đứa trẻ này... hay là...

Cơ thể cậu từ từ nóng lên, cảm giác như trong quần áo có vô số xúc tu đang ngọ nguậy, như thể có một sức mạnh nào đó đang liên tục rót vào người cậu...

Được rồi, Tu Chi, đầu tiên cậu thử xem loại sức mạnh này thế nào nhé!

Tu Chi siết chặt nắm tay, thở hổn hển. Cậu xoay người đá thẳng vào cửa.

Không ngờ ở đây xây xuống dưới đến mười một tầng... Rốt cuộc tòa nhà này sâu tới đâu?


Ha ha! Khu nghiên cứu này đã được thành lập từ rất lâu rồi, chắc cũng phải chừng mười năm.


Ồ! Hơn mười năm trước đã có những kỹ thuật này rồi sao?

Ánh mắt Anh nhìn Tu Chi có hơi quái lạ.

Chính là tên này sao?

Ninh Nhi gật đầu.

Ừm, đúng thế, con người sau khi bị nguyền rủa sẽ dần dần biến thành thú biến dị.


Nó là con người bị biến dị?


Đúng. Những lời nguyền này lấy sự ác độc nhất của con người làm điều kiện kích thích biến dị. Nói cách khác, trước khi xảy ra hiện tượng biến dị, người này đã từng có một mặt ác độc nhất.


Thì ra em là nhân viên làm việc ở đây à?


Ừ thì... Không phải không phải. Em không phải nhân viên, em là đội viên đội dị năng B...


Đội dị năng?


A a a a!

Cùng với tiếng thét chói tai của Seruga, hai mắt Tu Chi trợn to. Trước mặt cậu đã không còn là cơ thể nữ dị nhân nữa...

Đây... Đây rốt cuộc là thứ gì?

Giáo sư Trương gãi đầu, đi vào phòng nghiên cứu. Còn Tu Chi thì cứ thế mặc quần áo đen đứng đợi bên ngoài. Đôi mắt Seruga nhìn Tu Chi sáng rực:
Oa! Anh thật là đẹp trai!

Tu Chi được cô bé khen, lập tức cười đắc ý.

Chứ còn gì nữa! Ha ha ha! Người đẹp trai mặc cái gì cũng đẹp mà!

Giáo sư Trương gật nhẹ đầu, nói tiếp:
Đúng vậy, cô bé rất có khả năng sẽ trở thành mục tiêu bị nguyền rủa tiếp theo. Cô bé là con cháu duy nhất còn lại của tộc Glan, chính là đối tượng thích hợp nhất để nguyền rủa.


Từ từ! Nếu như ông bảo Seruga đang gặp nguy hiểm, vậy tại sao cô bé sống ở vùng rìa ngoài thôn Thất Nhật, hơn nữa còn chỉ có một mình trong thời gian dài như vậy mà cũng không bị tấn công?


Về chuyện này, tôi rất lấy làm tiếc.


A a a! Ông là tên lừa đảo...

Tu Chi mặc quần áo, đi ra khỏi căn phòng.

Chuyện này thật kỳ lạ. Bộ đồ này phải giúp thể lực của người mặc được tăng cường mới phải chứ nhỉ...


Chúng tôi khác với họ, vừa thuộc chính phủ cũng vừa là của tư nhân. Đây là nơi mà ngay cả chính phủ cũng không dám kiểm tra hay phong tỏa.


A a a! Anh, cuối cùng chị cũng về rồi! Ừm... Tiên Đạo đã chờ tới mất kiên nhẫn luôn rồi!

Một cô bé nhìn rất quen chạy tới nói chuyện với Anh. Tu Chi vừa liếc mắt đã lập tức nhận ra đó là cô gái đã cứu mình ở nhà lần trước.
Dường như giữa cậu và cô bé có một mối lương duyên nào đó nên mới gặp nhau. Mà hiện tại, cậu phải cứu cô bé thoát khỏi tay những người kia rồi mới quay về với cuộc sống bình thường được...
[Loài người đúng là phiền phức! Sự tự tin của mi là đến từ ta phỏng?]
Mephisto chui trong túi áo, ánh mắt có phần tức giận ngước lên nhìn Tu Chi.

Đại đội 4 thực hiện nhiệm vụ càn quét yêu cầu hỗ trợ. Các đơn vị chú ý...



Cộc cộc cộc...


Không lâu sau, những tiếng bước chân liên tục vọng vào tai Tu Chi. Một cô gái cũng mặc đồ đen giống như Tu Chi đi lướt qua cậu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Truy Tìm Bóng Đêm.