Chương 47: Tai họa biến dị
-
Truy Tìm Bóng Đêm
- Tiên Đạo Lung
- 3265 chữ
- 2022-02-04 04:03:28
Thiên Lang Tinh đeo mặt nạ phòng độc nên Tu Chi không thể nhìn thấy biểu cảm của anh ta, nhưng nghe lời nói thì có vẻ anh ta vô cùng nghiêm tú8c.
Nhưng…
Đội Thiên Lang A đã hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ chuẩn bị rút quân. Tổng bộ đã phê chuẩn, mau lên đây!
Lúc lên trực thăng, Tu Chi có hơi do dự, cậu cảm giác chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Lúc mọi người đều chưa kịp phản ứng thì với tốc độ đó, ông ta đã đến bên cạnh mọi người, chỉ một cú tông đã đánh tan cả đội đột kích. Tiếp đó, ông ta dùng cánh tay phải khổng lồ vung thẳng về phía các đội viên.
A a a!
Xẹt..
Theo sau tiếng hét thất thanh là máu tươi văng khắp không trung, cơ thể to lớn của ông ta đi trên hành lang. Ông ta vung cánh tay khổng lồ, sắc bén, thảm sát từng đội viên. Lúc này, Thiên Lang Tinh nhìn thấy cảnh tượng đó chỉ biết lắc đầu, có thể nhìn ra được một vài đội viên phía sau đã tỏ ra tuyệt vọng.
Cánh tay đến đạn cũng không thể bắn thủng lại bị con dao găm này làm bị thương?
Thiên Lang Tinh khom người rút ra một quả lựu đạn khói từ bên hông, vứt xuống đất, sau đó lao đến cạnh Tu Chi nói.
Chàng trai này tỏ ra rất bình tĩnh, xem ra phía đội đặc vụ nói không sai, cậu ta đã từng trải qua những vụ án nguyền rủa thế này.
Gào gào!
Cẩn thận đằng sau!
Tiếng hô của Tu Chi làm Thiên Lang Tinh kịp thời phản ứng, anh ta quay người lộn nhào qua người phía sau. Sắc mặt của người này xanh xao tái nhợt, dường như đã bị thứ gì đó hút cạn máu, hơn nữa lúc ngã xuống đất cả người cứ như bị nhũn ra.
Gào!
Một tiếng thét chói tai làm Thiên Lang Tinh cảnh giác, ngoái đầu lại.
Lẽ nào… chỗ này còn có người khác sao?
Thiên Lang Tinh lắc đầu.
Cậu quay lại rất nguy hiểm!
Tu Chi xua tay, đáp.
Bùm!
Một tiếng nổ vang lên, đập vào tròng mắt màu đỏ trên mặt nạ phòng độc của Thiên Lang Tinh là một cái bóng khổng lồ xuất hiện trước mặt anh ta.
Đúng vậy, lúc các đội viên rời khỏi, khuôn mặt Thiên Lang Tinh không hề có vẻ gì là lo sợ, mà ánh mắt lại tràn đầy sự tự tin.
Lẽ nào anh ta cũng là người có năng lực?
Tu Chi lại một lần nữa băng qua con đường im lặng đầy chết chóc đó, vào đến bộ chỉ huy, nhưng chỗ này đã không còn bất cứ động tĩnh gì. Lẽ nào cậu đã đến muộn rồi sao?
Nhưng ngay lúc Tu Chi đang đứng giữa sảnh của tòa nhà thì bỗng nghe một tiếng
bùm
vang lên, đánh tan suy nghĩ lúc nãy của Tu Chi.
Nhân lúc này… mau rời khỏi đây!
Xẹt xẹt…
Đây… đây là…
Thật ra Tu Chi đã biết những thứ này là gì. Đây là những xác sống đã bị nguyền rủa hút cạn sinh mệnh, không có suy nghĩ, chỉ biết săn mồi.
Đoàng, đoàng, đoàng!
Một hồi súng vang lên, bị đạn bắn vào người, Lý Tống Hải lại nổi điên.
Đừng đùa nữa, mau rời khỏi đây…
Không đợi Thiên Lang Tinh nói xong, Lý Tống Hải đã xông đến trước mặt anh ta. Nhưng dường như lần này anh ta đã không kịp phản ứng, bị tông một cú chính diện, cả người bay ra sau hơn mười mấy mét.
Lúc hai người đang nói chuyện với nhau, xung quanh dường như có tiếng gì đó vang lên, nghe âm thanh không giống như có thể phát ra từ cơ thể của Lý Tống Hải.
Trong lúc Tu Chi đang im lặng lắng nghe thì một khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt đột nhiên xuất hiện từ phía sau Thiên Lang Tinh, hơn nữa biểu cảm của khuôn mặt rất lạ thường, còn há to cái miệng đầy máu me.
Lúc này, Tu Chi nhảy thẳng từ trực thăng xuống.
Này, cậu làm gì thế?
Không, không, tôi muốn tiêu diệt mấy cá thể bị nguyền rủa này thôi.
Chỉ dựa vào cậu? Đừng ngây thơ nữa. Mặc dù bên đội đặc vụ nói cậu từng chiến đấu với những cá thể bị nguyền rủa, nhưng nó không có nghĩa cậu có thể đánh thắng tên to con này!
[Cấp bậc của hai tên bị nguyền rủa này đều vô cùng cao, thậm chí còn cao hơn cả mấy con dị thú khổng lồ, với mấy chiêu mèo quào của mi thì vẫn chưa đủ để làm bọn nó bị thương đâu.]
Bởi vậy tao mới tò mò… tại sao khuôn mặt Thiên Lang Tinh lại đầy tự tin?
Phù… Anh… Con dao găm lúc nãy của anh được đấy! Có thể làm ông ta bị thương…
Thiên Lang Tinh điều chỉnh nhịp thở, nhìn Tu Chi nói.
Dù cho là như vậy, những cái xác sống đó vẫn không ngừng chui ra từ khắp nơi.
Đúng là kỳ lạ, tại sao lúc nãy đến đây, chúng ta không gặp những người này…
Các đội viên đều dừng bước.
Đội trưởng, anh sao thế?
Theo những gì Lý Tống Hải cho biết, cái tên bự con ấy vẫn luôn tấn công các chi đội khác, nhưng vừa rồi lại không tấn công bọn họ.
Xem ra tổng bộ lâm thời thay đổi nhiệm vụ chính là điểm chuyển biến. Nhiệm vụ dọn dẹp thành phố Bạch Ngân là do tên to con lúc nãy chấp hành, trước tiên là xử lý những kẻ còn sống sót trong thành phố, sau đó là đội đột kích. Nhưng sau khi nhiệm vụ của chúng tôi bị thay đổi thì chỉ thị cho tên đó cũng thay đổi theo. Khi chúng tôi đã lấy được mẫu vật và tư liệu thì sẽ không tấn công chúng tôi, bởi vì tên đó vốn là kẻ dọn dẹp do tổng bộ phái đến.
Tiếng gầm cực lớn của Lý Tống Hải làm Tu Chi bắt đầu cảnh giác. Không sai, sức mạnh của tên to con phía trước không giống với những quái vật trước đây. Cấp độ của lời nguyền này vô cùng cao, chắc mình không cách nào đánh gục được nó, thậm chí đến bỏ chạy cũng có chút khó khăn…
Nè nè, nên đánh tên này thế nào hả?
[Hả? Còn có thể làm sao nữa? Thành phố này đã trở thành mảnh đất bị nguyền rủa rồi, Hoa Bóng Đêm chắc là đang sinh trưởng ở bên dưới thành phố này, hơn nữa còn có cả kẻ đang phát tán nguyền rủa…]
Là chính phủ sao? Hay là Tập đoàn Thiên Vũ?
Chậc… lại là cá thể bị nguyền rủa sao?
A a a!
Nói xong, ông ta bèn mở chiếc bình chứa chất lỏng màu tím đó ra. Chất lỏng màu tím gặp không khí lập tức thăng hoa thành chất khí màu tím, bay lên, sau đó từ từ thẩm thấu vào trong cơ thể Lý Tống Hải.
Ánh đèn bốn phía đột nhiên trở nên mờ nhạt, mắt Lý Tống Hải bỗng dưng nổi đầy tơ máu, gân xanh trên cánh tay cuồn cuộn nổi lên. Từ phần cổ ông ta bắt đầu phình to, sau đó từng khối, từng khối thịt không ngừng nổi cộm lên trên khắp cơ thể ông ta, thay đổi với tốc độ cực nhanh. Không bao lâu thì cơ thể ông ta đã trở nên vô cùng khổng lồ, nhất là cánh tay phải phát triển to lớn đến mức, trở thành một thứ vũ khí chí mạng.
Vậy phải làm sao? Đội trưởng… lẽ nào đội trưởng cũng sắp…
Con quái vật đó rốt cuộc là thứ gì? Người ngoài hành tinh?
Không, không… Đừng!
Phần cánh tay áo của Tu Chi đã cuộn lên thành một lưỡi dao, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Nhưng con quái vật đó lại đi lướt qua các đội viên, nhằm thẳng về phía thang máy. Điều này làm các đội viên rất kinh ngạc.
Lý Tống Hải chầm chậm bước về phía bọn họ, sức nặng của cơ thể ông ta làm mặt đất hơi rung chuyển.
Đây là… đây là cái gì, a a a!
Hả?
Chuyện này là sao?
Tôi phải quay lại…
Câu nói đó của Tu Chi làm tất cả các đội viên đều giật mình.
Thiên Lang Tinh tựa lưng vào Tu Chi, hỏi.
Có thể xem là vậy! Nhưng với số lượng thế này thì không phải chuyện đùa đâu, mau chóng giải quyết …
Thiên Lang Tinh vừa xông tới, vừa dùng khẩu tiểu liên xả đạn về phía Lý Tống Hải.
A a a!
Lý Tống Hải lắc lư cơ thể khổng lồ, xông thẳng về phía các đội viên. Một vài đội viên quá căng thẳng, theo bản năng xả súng về phía ông ta. Vỏ đạn không ngừng rớt xuống đất, nhưng đầu đạn có vẻ không hề có tác dụng gì với thân xác cứng như kim cương đó, chỉ như mấy viên bi đập lên người ông ta mà thôi.
Đạn không có tác dụng với ông ta sao?
Không đúng, anh ta là đội trưởng của đội đột kích quốc gia, không thể nào có năng lực như thành viên Tập đoàn Thiên Vũ…
Có nghĩ thế nào cũng vô dụng, bây giờ Tu Chi chỉ có thể đến Bộ chỉ huy Bộ đội đặc chủng để tìm Thiên Lang Tinh thôi.
Thành phố Bạch Ngân vì bị nguyền rủa mà biến thành một thành phố chết, nếu như truyền ra ngoài, quốc gia nhất định sẽ hỗn loạn. Để ngăn chặn sự việc này xảy ra, họ đã biến thành phố này thành một thành phố chết thật sự.
Người có thể làm ra những chuyện như thế này không thể là chính phủ, phía sau nhất định có người đang thao túng!
Các đội viên bắt đầu xả súng về phía nó, tiếng
đoàng đoàng đoàng…
vang lên khắp thành phố vắng lặng.
Nhưng tương tự, tên này cũng không sợ bất cứ loại đạn nào, nó cứ từng bước, từng bước tiến về phía mọi người.
Tu Chi cởi quân phục ra, hít một hơi thật sâu.
Đương nhiên là quay lại để cứu anh rồi.
Không! Thành phố này đã không còn ai khác nữa, chắc chắn có người dùng điều khiển từ xa để thả mấy cái xác sống này từ chỗ nào đó ra. Tôi nghĩ bọn họ không định để chúng ta rời khỏi thành phố này!
Là vì muốn che giấu sự việc một cách triệt để sao? Đúng là một biện pháp đầy táo bạo!
Thiên Lang Tinh!
Gào gào!
Cộc cộc cộc…
Gì thế?
Không phải, là do con người bị nguyền rủa biến dị thành, nhưng cấp độ của lời nguyền lúc nãy vô cùng cao…
Đến đạn mà vẫn không làm tổn thương được nó, bản thân mình cũng chưa từng gặp qua cấp độ nguyền rủa này.
[Ta cũng không rõ, nhưng nếu cứ để sức mạnh nguyền rủa tiếp tục lan ra, Hoa Bóng Đêm ở bên dưới sẽ hấp thụ toàn bộ năng lượng nguyền rủa. Một khi nó có đủ năng lượng, e rằng quốc gia này sẽ bị diệt vong…]
Tóm lại, bây giờ phải mau qua cứu Thiên Lang Tinh.
Anh ta đáp xuống đất, ngoảnh đầu nhìn Tu Chi, hỏi.
Cậu quay lại đây làm gì?
Trực thăng bay thẳng lên bầu trời, từ từ rời khỏi tầm mắt của Tu Chi. Lúc này, Tu Chi mới lôi Mephisto từ trong túi ra.
Mephisto, mày thấy sao?
Âm thanh vang lên lúc nãy quả nhiên đã thu hút những người dân đã biến thành xác sống ở xung quanh đây.
Những người này cũng là cá thể bị nguyền rủa sao?
Thiên Lang Tinh nhìn thấy chỗ này đã là cửa vào thang máy, anh ta quay người, vỗ vai các đội viên rồi đẩy họ vào trong.
Để tôi ở đây ứng phó, mọi người đem vật mẫu và tư liệu về tổng bộ đi, trực thăng đã đến bãi đáp trên tòa cao ốc. Mau! Mau lên!
Lựu đạn bốc lên khói xám, làm cả căn phòng khách đều mù mịt. Bởi vì không tìm được phương hướng và mục tiêu trong tầm mắt nên Lý Tống Hải chỉ đành giơ tay quờ quạng khắp nơi. Tu Chi và Thiên Lang Tinh đã sớm rời khỏi phòng khách của Bộ chỉ huy.
Hai người lần lượt bước vào trong một gian hàng bỏ hoang bên đường.
[Phải xem bản thân mi rồi, lẽ nào mi còn định đòi bản vương lên đài sao? Bây giờ cơ thể mi đã có sức mạnh ma hóa rồi, nếu còn nhờ ta nữa thì mi sẽ càng ngày càng tiến gần đến hình thái ác ma đấy!]
Lúc này Tu Chi đột nhiên nhớ ra, mỗi lần để Mephisto mượn cơ thể đều làm cơ thể của cậu xảy ra một ít thay đổi, mà chút thay đổi này có thể gia tăng năng lực của bản thân.
Khụ khụ… Chết tiệt! Tấn công kiểu ấy vẫn không ăn thua!
Là Thiên Lang Tinh, không ngờ anh ta bị thương nặng đến vậy mà vẫn có thể chiến đấu, cơ thể anh ta thật sự chưa từng được cường hóa sao?
Vì các đội viên chưa từng nhìn thấy cá thể bị nguyền rủa bao giờ nên ai nấy đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, chỉ có Thiên Lang Tinh và Tu Chi là vẫn khá bình tĩnh.
Ánh mắt Thiên Lang Tinh lướt về phía Tu Chi.
Cái… cái gì? Cậu ngu luôn rồi à? Hai con quái vật đó đến đạn cũng bắn không thủng, cậu có cách gì chứ?
Tu Chi quay đầu, mỉm cười đầy tự tin.
Thiên Lang Tinh quay người lại, dùng dao găm đâm thẳng vào cánh tay của Lý Tống Hải, hơn nữa còn trượt thẳng về phía trước. Không ngờ cánh tay cứng như kim cương kia lại bị cứa rách một đường, chất lỏng màu xanh lục bắn ra.
Gào gào!
Thiên Lang Tinh vẩy sạch máu trên con dao găm.
Có người cố ý thả những xác sống này ra…
Trong phòng an toàn chỉ còn lại mỗi Lý Tống Hải nằm ngã trên sàn. Ông ta dựa vào tường, thở hổn hển, cánh tay run rẩy lấy một bình chất lỏng màu tím từ trong áo ra, sau đó nuốt nước bọt, miệng lẩm bẩm.
Đây là nghiên cứu cả đời của tôi… sao có thể dễ dàng đưa cho các người đem đi như vậy được…
Không có nhưng nhị gì hết, mau chóng rời khỏi đây, tôi không hy vọng gặp phải con quái vật đó ở đây đâu!
Thiên Lang Tinh nói xong dẫn theo Tu Chi rời khỏi căn phòng.
Sau khi ra ngoài tụ họp với các đồng đội, Thiên Lang Tinh đã gửi tin v9ề cho tổng bộ.
Lần trước, cánh tay phải của mình đã bị ma hóa, vậy bây giờ, chắc hẳn mình đã có thể sử dụng năng lực này!
Tu Chi tập trung sức mạnh vào cánh tay phải, khói đen vây quanh cơ thể cậu, sức mạnh dị năng đã kết hợp với sức mạnh của lời nguyền.
Không đợi Tu Chi nói xong, Thiên Lang Tinh đã xông qua, tay cầm dao găm và súng. Anh ta dũng mãnh như một con sói lướt qua vài người, họng súng nhắm chuẩn phần đầu, dao găm cứa qua cổ, chớp mắt đã giải quyết xong hết toàn bộ những xác sống đó.
Thân thủ không tồi nha!
Thiên Lang Tinh rút dao găm ra, trên con dao găm này có một ký hiệu sinh hóa, nhìn có vẻ là vũ khí sinh học.
Cơ thể Lý Tống Hải đã hoàn toàn mất kiểm soát, lực của cú đấm mạnh đến mức bản thân ông ta cũng không cách nào khống chế. Cánh tay khổng lồ của ông ta đập thẳng lên tường, bức tường bê tông đó chẳng khác gì một cục đất nặn cả.
Trước mặt thiên tài, tôi chính là cách!
Nói xong, một mình Tu Chi bước vào trong thang máy, các đội viên ai nấy đều nhìn đến ngớ người, họ cho rằng Tu Chi đang đem mạng sống ra để thể hiện bản thân.
Tu Chi hỏi anh ta.
Vậy còn anh? Chắc anh không định một mình đối mặt với con quái vật này đấy chứ?
[Lúc nãy sao mi không dùng năng lực đối phó với tên bị nguyền rủa đó?]
Nếu có quá nhiều người nhìn thấy thì sẽ bị người ta nghi ngờ…
Thiên Lang Tinh không hề trả lời Tu Chi, trực tiếp nhấn nút đóng cửa thang máy rồi quay người lại. Con quái vật đó đã giết sạch các đội viên ở phía trước và đang bước nhanh về phía Thiên Lang Tinh.
Đội trưởng!
Các đội viên vội vàng rút về phía tòa cao ốc, vừa đi vừa cầu nguyện con quái vật đó sẽ không quay đầu lại.
Thang máy lên thẳng đỉnh tòa nhà, quả nhiên chiếc trực thăng đó đã quay trở lại. Các đội viên đều cảm thấy phấn khởi vì được rời khỏi chỗ quỷ quái này, cảm giác không khác gì mới dạo qua quỷ môn quan.
Lý Tống Hải cũng vung cánh tay khổng lồ lên, xông về phía anh ta.
Không! Vẫn chưa được!
Đây là đội đột kích Thiên Lang A, đã lấy được toàn bộ mẫu vật và tư liệu về Hoa Bóng Đêm, xin tổng bộ cho phép chúng 6tôi rút lui!
Xẹt xẹt… Rất tốt, chúng tôi sắp đưa trực thăng đến đón mọi người trở về, hãy quay lại bãi đáp máy bay lúc trước chờ đợ5i…
Bức tường bên cạnh đột nhiên vỡ nát, một cái bóng khổng lồ xông vào trong.
Cánh tay to lớn, thô kệch xuất hiện ngay trước mắt Tu Chi, còn Thiên Lang Tinh thì đã tung người nhảy lên không trung, lộn vòng, trong tay anh ta cầm khẩu súng tiểu liên mẫu UZI. Mặc dù thân hình Thiên Lang Tinh nhìn có vẻ thô kệch, nhưng lại rất linh hoạt, có thể nhẹ nhàng nhảy lên không trung, hơn nữa còn có thể tránh né được đòn đánh có phạm vi rộng của Lý Tống Hải.
Chuyện này…
Mau đi thôi, hình như mục tiêu của tên này không phải là chúng ta!
Sau khi rời khỏi thang máy, mọi người đều chạy qua con đường dẫn đến sân bay của tòa cao ốc với vẻ mặt nặng nề. Nhưng đứng trước cửa sân bay lại là một cái bóng khổng lồ, hơn nữa con này nhìn có vẻ còn to hơn cả con quái vật lúc nãy.
Nó mặc một cái áo khoác màu đen, dáng lưng thô kệch, lặng lẽ quay người lại. Đập vào mắt các đội viên vẫn là khuôn mặt méo mó đó, thậm chí trên người nó chỗ nào cũng là vết máu.
Aaaa!
Cơ thể Lý Tống Hải đã bị sức mạnh của nguyền rủa nuốt chửng. Lúc này, chiều cao của ông ta đã hơn hai mét, cơ thể to lớn như sinh vật dị hình, biểu cảm trên khuôn mặt méo mó. Trên vai phải đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt cứ liên tục gào thét. Nhìn như ông ta có hai khuôn mặt, một khuôn mặt không chút biểu cảm, còn khuôn mặt kia là gân xanh nổi lên.
Tay áo của Tu Chi cuộn lên thành một lưỡi dao, còn cánh tay phải cũng bắt đầu ma hóa.
Thiên Lang Tinh phát hiện những điểm đặc biệt này trên người Tu Chi thì đã biết Tu Chi vẫn luôn che giấu thân phận mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.