Chương 2: Ngươi Muốn Đi Rồi Sao?
-
Tu Tiên Dược Sĩ
- Tutitututu
- 1669 chữ
- 2019-08-20 04:22:06
Trời mới tờ mờ sáng tiểu nha đầu Linh nhi đã gõ cửa gọi Vô Tà dậy, bình thường cô bé để hắn ngủ tới gần trưa nhưng nay lại gọi hắn tỉnh giấc sớm.
-
Thiếu gia, thiếu gia mau dậy thôi, trong gia tộc có chuyện.
-Linh nhi hốt hoảng gõ cửa nhưng vẫn không hề dám mở cửa bước vào vì thiếu gia nàng đã căn dặn.
-
Có chuyện gì? Có kẻ đánh tới gia tộc hả?
-Vô Tà ngáp ngắn ngáp dài mở cửa bước ra, mái tóc rối xù lên.
-
Không phải, là, là có người trong đại tông môn đến.
-Linh nhi ngay lập tức tiến lại giúp Vô Tà chải tóc và chỉnh lại trang phục khi hắn ngồi xuống.
-
Chỉ có vậy thôi mà gấp cái gì nào? Vũ Tiên và Vũ Ngọc được chọn phải không?
-
Sao thiếu gia đoán hay vậy?
-Linh nhi ngạc nhiên, nghĩ ngợi rõ ràng là nàng chưa nói gì.
-
Băng Hà tông tuyển đệ tử không chọn hai đứa ngốc đó thì còn ai có Thủy linh căn trong gia tộc.
-Vô Tà nhận lấy chén nước Linh nhi đưa.
-
Ca nói ai ngốc hả?
-Tiếng Vũ Tiên giận dỗi vang vào, đồng thời ba bóng người xuất hiện đi vào phòng.
-
Ca, bọn muội chuẩn bị phải đi.
-Vũ Ngọc buồn bã nhìn Vô Tà nói-
Không biết khi nào mới trở về được.
-
Vị này là?
-Vô Tà cười không nói gì chỉ vào nữ nhân bên cạnh hai muội muội mình lên tiếng hỏi, nữ nhân này phải khẳng định là một mỹ nữ trông thì khoảng 20 tuổi nhưng dám cá tuổi thật của nàng hơn rất nhiều vì thực lực đã tới tầng thứ Kim Đan rồi, ánh mắt Vô Tà không kiêng kị đảo một vòng rồi thu về, nữ tử này tuy đẹp thật nhưng nét mặt cự tuyệt người ngàn dặm thế này thì hắn cũng không dám nhìn thêm.
-
Là trưởng lão Băng Hà tông, Tuyết Lệ.
-Vũ Tiên giới thiệu với tôi.
-
Ngươi là đại ca hai tiểu nha đầu này?
-Tuyết Lệ lên tiếng hỏi, trong ánh mắt có phần thất vọng.
-
Hai muội ra ngoài một chút được không? Còn cô nương liệu có muốn ở lại bàn chút chuyện.
-Vô Tà xua xua tay đuổi hai vị muội muội ra ngoài.
-
Được chứ, ta nghe nói thiếu gia của Vô gia tuy không tốt về căn cơ nhưng nghe đồn là vạn sự thông, muốn lãnh giáo đôi chút.
-Tuy ánh mắt thất vọng nhưng Tuyết Lệ tươi cười nói không chút thể hiện.
-
Không biết tông chủ đời thứ 23 của Băng Hà tông phải chăng là Băng Phách huyền thể?
-Vô Tà tùy ý cười nói.
-
Sao ngươi biết, chuyện này chỉ có các trưởng lão cao tầng mới biết.
-Tuyết Lê kinh ngạc nói.
-
Vạn sự thông, cô quên mất danh hiệu này của ta rồi sao?
-
Ngươi hỏi vậy, chắc ngươi tính giới thiệu cho tông phái ta một truyền nhân?
-Tuyết Lệ vẫn vô cảm xúc nói.
-
Tất nhiên rồi, tuy nhiên không phải miễn phí.
-Vô Tà xoa xoa cười như gian thương nhìn con mồi béo trước mặt.
-
Một viên Tẩy Tủy đan thiên cấp? Đủ để công tử tiến xa hơn trên đường tu luyện, công tử thấy thế nào?
-
Cô nương cứ đùa, một truyền nhân có giá rẻ vậy thôi sao?
-
Vậy ngươi ra giá đi, chỉ cần không quá tầm tự nhiên ta sẽ đáp ứng.
-
Nguyên Anh đan, một viên.
-
Được. Đan dược đây! Ngươi cũng mau giới thiệu người có Băng Phách huyền thể đi chứ.
-Tuyết Lệ không nháy mắt một cái đưa cho Vô Tà một bình đan dược.
-
Linh nhi!
-Vô Tà quay đầu lại gọi Linh nhi đang đứng đằng sau nắm chặt chéo áo của hắn-
Ta cũng bàn trước với em rồi mà. Thể chất của em không thể mãi cạnh ta được, khi Băng Hà tông người đến em phải lên đường.
-
Nhưng ta, ta không muốn. Ta muốn ở cạnh thiếu gia cơ.
-Linh nhi nhìn tôi đầy năn nỉ, đây cũng là lý do nàng sáng nay có phần không vui vẻ như mọi lần, làm mọi thứ cũng tỉ mỉ hơn rất nhiều.
-
Ngoan nào, em phải cố mà tu luyện lúc thành tài rồi thì trở về bảo vệ ta mới được chứ. Hồi đó em hứa với ta rồi còn gì.
-Vô Tà cười hiền lành đưa tay xoa đầu nha đầu Linh nhi.
-
Ý ngươi là tiểu nha đầu này? Ngươi không đùa ta chứ?
-Tuyết Lệ lạnh lùng nói, vì dù thế nào Linh nhi cũng là một thân hoả khí tức.
-
Hừ, không che mắt người đời thì đợi tới phiên Băng Hà tông hưởng sao?
-Vô Tà tùy ý nói-
Cứ dò xét đi, viên đan dược vẫn chưa sử dụng.
-
Được.
-Tuyết Lệ để đảm bảo đưa tay nắm lấy tay Linh nhi một hồi dò xét mới gật nhẹ đầu một cái hài lòng.
-
Linh nhi, nếu nàng chưa đạt Nguyên Anh mà trở về thì đừng trách ta.
-Vô Tà đầy cứng rắn nói.
-
Thiếu gia, Linh nhi biết rồi, thiếu gia chăm sóc mình thật tốt, đợi ta đạt Nguyên Anh sẽ trở về chăm sóc thiếu gia tiếp.
-Linh nhi thấy thiếu gia của mình cứng rắn nên đành cắn răng nói.
-
Tất nhiên.
-Vô Tà gật nhẹ đầu một cái, rồi quay qua Tuyết Lệ-
Linh nhi, em cầm viên Nguyên Anh đan đưa cho lão tổ giúp ta. Nhớ đổi lấy khu biệt viện này.
-
Ta biết rồi, thiếu gia.
-Linh nhi nhận lấy viên thuốc rồi chạy nhanh đi, hai vị muội của Vô Tà cũng ríu rít đi theo, chỉ để tôi với Tuyết Lệ lại trong khu biệt viện này.
-
Ngươi dù sao cũng là đại thiếu gia? Chả nhẽ có người đuổi ngươi khỏi khu nhà này?
-Tuyết Lệ đầy thắc mắc hỏi. Trả lời nàng là Vô Tà đưa tay che miệng ho ra một ngụm máu tươi.
-
Ta nghĩ cô nương hiểu.
-Vô Tà đưa tay lau vết máu nơi khoé miệng đi-
Chắc đêm nay là phút cuối, ta không hy vọng Linh nhi vì ta chết mà đau lòng.
-
Ta hiểu rồi.
-Tuyết Lệ hơi gật đầu một cái-
Hôm tay ta cũng nhanh chóng hồi tông.
-
Nhờ vào cô.
-Vô Tà đứng lên cố lấy dáng vẻ bình thường mà đi vào phòng-
Giúp ta nói với cha ta một tiếng, Vô Quân biểu đệ của ta sẽ làm tốt chức vụ tộc trưởng, và ta muốn chôn tại phòng ngủ của ta.
-
Được như ý của ngươi, ta sẽ giúp chuyển lời.
Vô Tà cúi người cảm tạ một tiếng, bước vào trong phòng hắn thu hết đồ đạc cần thiết vào không gian đá Hiền Triết rồi leo lên chiếc giường bình thường mà mấy năm nay chưa dùng qua lặng lẽ nhắm mắt lại, ý thức dần biến mất, cả không gian im lặng như khóc thương cho một thiếu niên ra đi khi tuổi mới đôi mươi.
...
...
...
-
Cuối cùng Vô Tà cũng đã chết, giờ chỉ còn ta Vô Danh mà thôi.
-Trong bóng đêm một bóng người từ dưới đất chui lên, nếu có ai gần đây chắc chắn sẽ nhận ra đây là Vô Tà, đã chết mấy ngày trước và được như ý nguyện mà chôn ngay tại phòng mình.
-
Ngươi đã muốn đi rồi sao?
-Một giọng nói trầm thấp vang lên khiến Vô Tà giật mình.
-
Phụ thân! Lão tổ!
-Vô Tà kinh ngạc khi thấy trước mặt mình là phụ thân Vô Chiến và lão tổ hiện đã đạt Nguyên Anh cấp, Vô Phương.
-
Ta biết mà hùng ưng có ngày phải sải cánh bay, một địa phương nhỏ này không giữ được ngươi.
-Vô Chiến ánh mắt nhìn xa xăm nói.
-
Hừ, bớt nói giúp tiểu tử này đi, tên tiểu tử lười biếng này chín phần là tìm địa phương ngao du khoái hoạt.
-Vô Phương lão tổ hừ lạnh một tiếng.
-
Hì hì hì, chuyện này.........
-Hai phụ tử Vô Chiến, Vô Tà động tác giống nhau y đúc đưa tay gãi gãi đầu cười xòa.
-
Với tính cách ngươi thì đừng mong cuộc sống được bình yên. Hành tẩu cẩn thận một chút.
-Vô Phương chậm rãi nói-
Tuy cấp bậc ta còn nhỏ bé nhưng chỉ cần ngươi không đụng chạm đến tông môn lớn thì ta vẫn có thể ra mặt giải quyết được, cùng lắm thì........ gia tộc có thể mất ta nhưng không thể mất ngươi, Vô Tà.
-
Lão tổ đề cao ta quá rồi.
-Vô Tà khiêm tốn nói.
-
Ta không biết thực lực ngươi hiện thế nào, nhưng ta dám chắc ngươi không thể là phế vật. Vạn Sự Thông, đến Nguyên Anh còn chỉ giáo được thì chút tật ăn thua gì.
-
Lão tổ anh minh.
-Vô Tà cười nói-
Chỉ tiếc là Vạn Sự Thông đã chết.
-
Đúng thế a, ta cũng chuẩn bị người thay thế ngươi nằm dưới rồi, ngươi cứ an tâm mà ngao du khắp thiên hạ. Gia tộc cứ để ta, những thứ ngươi đưa ta ta biết phải sử dụng thế nào.
-Vô Phương đây là nói đến nhiều công pháp và võ kỹ cấp độ Thiên cấp mà Vô Tà đã đưa cho lõa lúc trước.
-
Đa tạ lão tổ.
-
Hai cái muội muội không phải em ruột của ngươi.
-Vô Chiến chen vào nói một câu không đầu không đuôi.
-
Ây za, lão cha không định nói ta thu hai cái muội muội?
-Vô Tà thở dài nói.
-
Ta thấy hai cái nha đầu đó cũng được đấy, thu vào cũng tốt. Ta làm chủ cho.
-Vô Phương lão tổ vuốt chòm râu mà nói.
-
Để tương lai rồi nói.
-
Ngươi cũng nên đi đi! Có người đang tới đây.
-Vô Phương lão cảm ứng nói, rồi ném cho tôi một thanh côn-
Đồ ta dùng hồi trẻ giờ không cần nữa liền cho ngươi.
-
Đa tạ. Phụ thân, lão tổ, ta đi hai người bảo trọng.
-Vô Tà cúi đầu chào rồi ngự khí mà như lưu tinh bay vút đi.
-
Tham kiến tộc trưởng, tham kiến lão tổ.
-Một hạ nhân tiến lại cung kính chào-
Có người muốn tới bái tế Tà thiếu gia.
-
Để họ vào!
-Vô Chiến phất tay nói.
-
Dạ.
-Hạ nhân đó cúi đầu rồi lui ra ngoài.
1 bộ truyện hay về binh đoàn , tác trâu, mời các bạn nhập hố Siêu Thần Cơ Giới Quân Đoàn