Chương 1017: Lão tất mất tích



Chẳng lẽ không phải ư?
Vương Thải Phương hỏi ngược lại.

Viên Mục Dã cười nói:
Chị Vương, nếu chị thật sự cảm thấy Vi8ên Mục Dã tôi đây đã trúng mỹ nhân kế của An Tĩnh thì sao còn tìm đến tôi nữa?! Chúng ta là người đường hoàng không nói chuyện3 mờ ám, rốt cuộc chị muốn tôi làm gì?


Vương Thải Phương nghĩ ngợi rồi nói:
Đơn giản… Tôi nghĩ cách thả cậu ra ngoài,9 nhưng mà cậu phải đưa An Tĩnh đi cùng, sau đó giết cô ta ở bên ngoài.

Viên Mục Dã suy nghĩ rồi đáp:
Chuyện này… tôi phải suy nghĩ thật kỹ mới được.

Vương Thải Phương nói với Viên Mục Dã:
Cậu cần phải nghĩ cẩn thận đấy, An Tĩnh là góa phụ đen tàn nhẫn và độc ác. Mấy năm nay, lũ ngu ngốc giống như Sài Vũ chết ở trên tay cô ta không có mười người cũng đến tám, chín, chỉ mong cậu không phải người tiếp theo.

Khi Viên Mục Dã ra khỏi nhà Vương Thải Phương, bên ngoài đang có mấy tên nhìn chằm chằm cổng nhà họ Vương như hổ rình mồi, vừa thấy cậu ra thì lập tức tản khắp nơi… Viên Mục Dã không khỏi thầm thấy buồn cười, có cần rõ ràng như vậy không? Mình đâu có bị mù!?
Vương Thải Phương cười đáp:
Thật ra muốn ra ngoài cũng không phải việc gì khó, chỉ cần cậu ăn một miếng trong ao máu, đến lúc đó tất nhiên cậu có thể trở thành móc của thị trấn giống An Tĩnh và Sài Vũ, để có thể dụ thêm nhiều chất dinh dưỡng về, tất nhiên hắn sẽ đồng ý thả cậu và An Tĩnh ra ngoài…

Viên Mục Dã lắc đầu:
Nhưng tôi giúp chị thì có thể được lợi gì? Về sau cũng phải sống ở cái nơi quỷ quái âm u như chết rồi này thôi!

Vương Thải Phương lạnh giọng nói:
Cậu hại chết con trai tôi, cuối cùng chúng ta vẫn phải thanh toán món nợ đó. Chỉ cần cậu giúp tôi việc này, giữa chúng ta sẽ hoàn toàn thanh toán xong.

Viên Mục Dã ngờ vực hỏi:
Tại sao nhất định ph6ải đưa ra ngoài giết? Cho dù hiện giờ cơ thể các người không già không chết, nhưng vẫn chỉ là cơ thể bằng xương bằng thịt, chỉ5 cần tôi muốn… ở dây cũng có thể giết cô ta được.

Ai ngờ Vương Thải Phương cười rồi lắc đầu:
Chàng trai, cậu vẫn còn non lắm. Ở đây, chỉ có người rơi xuống ao máu mới chết đi thật sự, nếu không cho dù cậu chỉ còn lại có bộ xương, ‘hắn’ cũng có thể khiến thịt sinh sôi từ xương trắng, sống lại từ cõi chết! Nhưng nếu người phụ nữ kia chết ở bên ngoài lại khác, chỉ cần hài cốt của cô ta không bị mang về thị trấn, cô ta sẽ mãi mãi không có ngày sống lại.

Viên Mục Dã bất đắc dĩ nói:
Chị Vương, giết cô ta không thành vấn đề, vấn đề là làm sao tôi mới có thể rời khỏi đây? Chị cảm thấy thứ kia có thể thả tôi ra khỏi thị trấn ư?

Trên thực tế, Viên Mục Dã không hề tin một lời nào trong số những lời Vương Thải Phương nói. Mặc dù đối phương chôn giấu khá nhiều ý dẫn dắt, nhưng nói đến nói đi vẫn muốn cậu ăn thứ trong ao máu… Nếu Viên Mục Dã dễ tin chuyện ma quỷ của người phụ nữ kia, ăn cái đồ ghê tởm trong ao máu, đến lúc đó chỉ e rằng hối hận cũng muộn rồi.

Bị Vương Thải Phương chặn ngang, suýt nữa Viên Mục Dã đã quên việc chính, vì thế cậu lập tức đánh hơi trong không khí khắp nơi tìm kiếm mùi khét, dù nhạt mùi hơn vừa rồi nhưng vẫn có thể phân biệt ra mùi bay tới từ phía Bắc thị trấn.

Cũng không biết tại sao, Viên Mục Dã tìm theo mùi lại phát hiện trừ một bức tường dây leo tự dưng mọc ra vắt ngang trước mắt, cậu không nhìn thấy một tẹo đốm lửa nào.

Xem ra trước khi tìm thấy chìa khóa khống chế kẻ địch, muốn nội ứng ngoại hợp với đám Đoàn Phong chắc chắn không có cửa rồi. Vậy nên Viên Mục Dã đành bất đắc dĩ đi dạo trên đường cái, nhất thời không biết nên đi đâu náu thân.

Lúc này Viên Mục Dã đột nhiên nghĩ tới lão Tất, nghĩ thầm nếu không mình đến chỗ ông ta ở một bữa? Cũng còn hơn đi lang thang trên phố, đến đâu cũng bị vài đôi mắt nhìn chằm chằm nhỉ?

Ai ngờ khi Viên Mục Dã đến chỗ trước kia lão Tất hay xin cơm lại phát hiện nơi đó đã bị người ta thu dọn sạch sẽ tự bao giờ, ngay cả tấm bìa cứng xí chỗ cũng chẳng còn. Viên Mục Dã thầm bực trong lòng. Theo lý mà nói, lão Tất đâu thể nào tan làm vào thời gian sớm thế này?! Sau đó cậu lại tìm đến cái cống lão Tất ngủ, cũng không thấy bóng dáng đối phương đâu.

Một linh cảm chẳng lành nảy sinh từ đáy lòng Viên Mục Dã, vì thế cậu vội vàng đến chỗ ngày thường lão Tất xin cơm, dò hỏi mấy cửa hàng bên cạnh, kết quả có được câu trả lời là trước giờ chưa từng gặp người này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.