Chương 1018: Hy vọng
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 901 chữ
- 2022-02-08 08:07:01
Viên Mục Dã cười gượng:
Viên Mục Dã tôi có tài đức gì mà được chủ nhân nhà cô ưu ái như thế? Tôi thấy kỳ nhân dị sĩ trong8 thị trấn cũng nhiều lắm, các người tìm đại một người trong đó cũng giỏi hơn tôi, cớ gì mà kiểu nào cũng muốn treo cổ lên3 chạc cây mọc lệch như tôi?
An Tĩnh chầm chậm bước đến bên cạnh Viên Mục Dã:
Ôi… Cậu biết gì chứ? Lũ đồ ăn già 9khắm dưa vẹo táo nứt đó làm sao có thể so sánh được với khuôn mặt xinh trai của cậu? Hơn nữa, ‘hắn’ muốn máu mới mẻ, cả đ6ám già khú kia đều có thể kéo ra ngoài bán đấu giá như xác ướp cổ được rồi!
Khi nhìn thấy Viên Mục Dã, lão Tất còn giật mình hỏi:
Tại sao cậu vẫn còn ở đây!?
Viên Mục Dã thở dài bất đắc dĩ:
Lão Tất… có lẽ tạm thời tôi không đi được rồi.
Viên Mục Dã thầm kinh ngạc, xem ra giữa An Tĩnh và thứ kia có thể giữ liên hệ bất cứ lúc nào, hoặc là toàn bộ người trong thị trấn đều như thế.
Sau đó Viên Mục Dã vội chạy ngay về chỗ lão Tất thường xin cơm, quả nhiên thấy ông ta đang nằm đó phơi nắng, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lão Tất vội vã kéo Viên Mục Dã qua và hỏi nhỏ:
Này nhóc, đã xảy ra chuyện gì vậy!? Không phải tôi đã bảo các cậu mau rời khỏi đây rồi à?
Viên Mục Dã nhìn ra xa xăm rồi trầm giọng, nói:
Bây giờ tôi không ra ngoài được nữa, có thể sau này cũng phải ở lại đây làm bạn với bác rồi.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã thuận miệng hỏi:
Lúc bác rời khỏi nhà, gia đình còn những ai?
Trên tôi có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ, từ trước tới giờ sức khỏe của vợ tôi không tốt lắm, cũng không biết tôi rời nhà bao nhiêu năm nay, một mình bà ấy chống đỡ khổ sở thế nào…
Lão Tất nói với vẻ áy náy.
Viên Mục Dã đành an ủi ông ta:
Lúc bác rời nhà đều có con trai rồi còn sầu gì nữa?! Nói vậy lúc này chắc con trai bác đã con cháu đầy đàn rồi.
Lão Tất cười bảo:
Thật là mong được như lời cậu.
Nói tới đây, ông ta bỗng quay người lại, tìm kiếm trong đống rách nát sau lưng một lúc rồi lấy ra một bức thư hơi ố vàng và đưa cho Viên Mục Dã:
Cậu nhóc, cậu giúp tôi một việc… Nếu cậu có thể sống sót ra ngoài, hãy gửi bức thư này đến địa chỉ ghi bên trên.
Viên Mục Dã bực mình:
Sao cô có thể nghĩ như vậy? Không phải tôi làm như vậy là đẹp cả đôi đàng à? Vừa đúng ý cô lại không liên lụy lão Tất…
An Tĩnh nghe thấy cũng phải, nên khẽ thở dài:
Được thôi, chỉ cần cậu có thể suy nghĩ cẩn thận là ổn… Giờ cậu hãy đi xem thử đi, chắc là lão già ăn xin kia đã về lại rồi.
Mặc dù Viên Mục Dã thầm biết rõ thật5 ra người ở đây đã không thể coi là người sống nữa, nhưng nghĩ đến lão Tất chịu tai ương bởi vì bọn họ, cậu thật sự không đành lòng cho lắm, vì thế cậu suy nghĩ rồi nói:
Được, cô chuyển lời cho ‘hắn’, rằng tôi đồng ý điều kiện của hắn, bảo hắn hãy nhanh chóng thả lão Tất ra!
An Tĩnh không ngờ trước đó Viên Mục Dã còn cứng đầu cứng cổ với mình, bây giờ lại dễ dàng thỏa hiệp vì một ông già ăn xin chỉ mới gặp mặt vài lần, vì vậy cô ta hơi tức giận:
Viên Mục Dã, có phải đầu óc cậu bị úng nước không? Chẳng lẽ ở trong lòng cậu, bà đây còn không bằng lão già ăn xin vừa bẩn vừa hôi kia ư?
Nhảm nhí! Còn trẻ thì ở lại nơi quỷ quái này làm gì?! Cậu nghe tôi nói, chỉ cần cậu chưa ăn thứ kia thì vẫn còn cơ hội để ra ngoài.
Nói tới đây, lão Tất cười khổ:
Tôi không đi được, hơn nữa tôi cũng đã sống đủ rồi, có điều không biết người nhà tôi có còn ai sống trên đời này nữa không…
Thật ra không cần nghĩ cũng biết, lão Tất đã bị nhốt ở đây mấy chục năm, e rằng người nhà và bạn bè của ông ta đã qua đời từ lâu, dù ông ta có thể sống sót ra ngoài thì cũng chỉ có một thân một mình thôi.
Viên Mục Dã nhận thư, thở dài nói:
E rằng bác gởi gắm sai người rồi. Bây giờ tôi cũng không biết làm sao mới có thể thoát thân đây.
Ai ngờ lão Tất lại nói bằng vẻ mặt chắc chắn:
Yên tâm đi, tôi thấy tướng tá cậu nhóc nhà cậu không phải kẻ chết yểu, kiểu gì cũng phải thọ tới 80, tuyệt đối không dễ chết ở đây đâu.
Viên Mục Dã nở nụ cười bất đắc dĩ:
Bác còn biết xem tướng cơ à?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.