Chương 1019: Bình sữa


Có thể sống yên lành, ai lại muốn chết chứ? Nếu không phải chịu đủ sự cô độc và giày vò khi sống tạm sống bợ trên đời, làm sao lão 8Tất lại đưa ra yêu cầu đó với Viên Mục Dã? Chẳng qua ông ta cũng chỉ muốn được giải thoát mà thôi. Đồng thời lão Tất còn kể cho Vi3ên Mục Dã nghe một bí mật của thị trấn, đó là dường như người ở đây đều vô cùng kiêng kị lửa.

Viên Mục Dã thầm hiểu rõ, th9ật ra điều này vốn chẳng phải bí mật gì đối với những người khác trong thị trấn, bởi vì liên quan đến sự sống chết của mỗi người, 6cho nên không ai đốt lửa trong thị trấn để tìm đường chết, mà dù lão Tất nghĩ bụng muốn đốt nhưng lại phát hiện mình không tài nào5 làm được… Bởi vì ông ta chẳng tìm được một chút chất dẫn cháy nào ở đây cả.
Viên Mục Dã lười phản ứng lại cô ta, xoay người ra khỏi nhà mà không quay đầu lại. Trở lại trong xe, cậu ném bình sữa ra ghế sau, ngã đầu ngủ luôn, mặc kệ những
người qua đường
xung quanh đang giám sát mình.
Vừa qua nửa đêm, Viên Mục Dã giống như còn đang ngủ say đột ngột mở mắt, sau đó nằm yên ngó chừng động tĩnh ngoài cửa sổ xe. Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, cậu mới từ từ ngồi thẳng người dậy.
Rút đủ lượng cần thiết ra khỏi bình xăng, Viên Mục Dã lại rót chúng vào trong những bình sữa, như vậy vừa tiện mang theo cũng dễ che giấu. Chẳng qua bình sữa vừa mới được rót xăng vào nên mùi xăng hơi nồng, vì thế Viên Mục Dã bèn xách bình sữa về căn nhà họ Sài.
Ban đầu Viên Mục Dã cố đi hết sức khẽ khàng, cho nên cũng không đánh động đến An Tĩnh ở trong phòng, nhưng sau đó khi cậu mở vòi nước rửa chỗ xăng bị dính bên ngoài chai, âm thanh lại hơi to.
Viên Mục Dã xua tay với cô ta:
Tôi về xe ngủ!

An Tĩnh cười gượng:
Thằng nhóc chết tiệt, cậu về xe ngủ, chẳng lẽ là sợ buổi tối bà đây ép uổng ‘ăn hiếp’ cậu hả?! Cậu cũng suy nghĩ nhiều quá rồi đấy!

Ban đêm, thị trấn yên tĩnh một cách đáng sợ, như thể trong phạm vi mấy dặm đều không có một vật sống nào. Viên Mục Dã xách mấy bình sữa không và một chiếc ống nhựa xuống xe. Cậu cố gắng hết sức làm thật chậm, tránh phát ra tiếng động khi đóng cửa xe.
Để không đánh động những kẻ kia, Viên Mục Dã đã đổ hết sữa trong bình ra đệm xe ngay từ lúc còn trong xe. Lúc này cậu xách bình sữa không xuống xe, thật ra là muốn rút xăng ra đựng vào đó.
Viên Mục Dã cười đáp:
Không phải cuộc đời là nên tận hưởng niềm vui thú trước mắt à? Hơn nữa, không chừng chờ sau khi tôi chuyển hóa hoàn tất rồi sẽ không còn được cảm nhận niềm vui thú làm người trước kia nữa thì sao? Kiểu gì cũng phải thừa dịp này mà hưởng thụ đã đời trước cái đã chứ!

An Tĩnh trợn ngược mắt, nói:
Uống sữa cũng được coi là hưởng thụ đã đời à? Cậu Viên à, có cần chị Tĩnh phổ cập cho cậu biết cái gì mới gọi là hưởng thụ đã đời hay không?!

Dựa theo ý của lão Tất, chỉ cần Viên Mục Dã nghĩ cách đốt được lửa trong thị trấn, ắt hẳn có thể phá huỷ mọi thứ ở nơi này. Nhưng Viên Mục Dã lại biết rõ sự việc tuyệt đối không đơn giản như vậy. Có thể đốt lửa, nhưng mà nhất định phải tìm đúng thời cơ, nếu không chắc chắn là chẳng có ích lợi khỉ gì cả.
Lòng mang hy vọng của lão Tất, cuối cùng Viên Mục Dã đặt sự chú ý vào một siêu thị nhỏ. Trông thì như cậu đi lang thang vào đó không có mục tiêu, nhưng thật ra lại là nhằm vào bình thủy tinh dùng để đựng sữa bò ở bên trong. Ai bảo trong thị trấn không có chất dẫn cháy? Hiện giờ Viên Mục Dã chỉ cần tìm thấy đồ có thể đựng chất dẫn cháy là được…
Trên thực tế, khi lão Tất nói trong thị trấn không có chất dẫn cháy, Viên Mục Dã cũng đã nghĩ tới nửa bình xăng còn dư lại, chẳng qua nếu trắng trợn rút xăng ra giữa ban ngày ban mặt thì không khỏi lộ ý đồ quá.
Lúc này Viên Mục Dã nhẹ nhàng vặn nắp bình xăng, nhanh nhẹn cắm chiếc ống nhựa đã chuẩn bị trước vào, sau đó hút mạnh một đầu ống rồi nhanh chóng bỏ vào túi nilon mua hàng đựng bình sữa. Ngay sau đó, một dòng chất lỏng màu vàng nhạt từ từ chảy vào trong túi nilon.
Có lẽ là thấy đến lúc này mà Viên Mục Dã còn có bụng dạ muốn uống sữa, bởi vậy ông chủ siêu thị nhìn cậu chăm chăm suốt toàn bộ quá trình như nhìn thằng ngốc. Viên Mục Dã cũng lười nói năng gì, thậm chí cậu còn đẩy cửa đi thẳng ra mà chẳng trả tiền.
An Tĩnh thấy Viên Mục Dã xách mấy chai sữa về cũng hơi sửng sốt:
Ui, không ngờ khẩu vị của cậu tốt thế?


Hơn nửa đêm cậu không ngủ mà lục lọi cái gì đó?
Giọng An Tĩnh cất lên từ phía sau lưng.
Viên Mục Dã đáp mà không quay đầu lại:
Có bình sữa không được bịt kín, bị đổ ra khắp nơi nên tôi vào rửa cho sạch.

Viên Mục Dã thấy An Tĩnh vừa nói vừa tiến gần lên trước, cậu vội né tránh một cách khéo léo:
Gấp cái gì chứ, cuộc sống sau này của chúng ta còn dài mà? Mấy ngày nay tôi thật sự thiếu ngủ, cô để cho tôi nghỉ ngơi đàng hoàng một đêm đi!


Xí… Ngủ ngủ ngủ! Cẩn thận ngủ không tỉnh lại được đó!
An Tĩnh tức giận.
An Tĩnh nghi ngờ bước lên trước, nhìn mấy cái bình sữa ngâm trong bồn nước:
Sao lại không cẩn thận vậy chứ?


May mắn mấy bình sữa kia đều không phải dạng trong suốt, hiện giờ lại tối lửa tắt đèn, cho nên nhất thời An Tĩnh vẫn chưa nhận ra trong đó không phải đựng sữa bò mà là xăng… Chẳng qua độ bay hơi của xăng quá nhanh. Dù cho Viên Mục Dã có rửa sạch sẽ thế nào, trong không khí vẫn thoang thoảng mùi xăng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.