Chương 1034: Vợ chồng đeo mặt nạ



Cậu... Cậu... Là... Ai...
Bởi vì đột quỵ, Cung Trạch Đào ấp úng mãi mới thốt ra được vài chữ.

Viên Mục Dã nhìn t8hấy vậy không khỏi thở dài, mặc dù trước đây cậu chưa từng nhìn thấy Cung Trạch Đào, nhưng Viên Mục Dã cũng biết ông ta t3ừng là người chỉ cần động ngón tay là có thể điều khiển sự sống chết của người khác... Bây giờ Cung Trạch Đào cũng chỉ là9 một ông già đáng thương nằm liệt giường với cái miệng méo xệch mà thôi.

Có lẽ thấy ánh mắt Viên Mục Dã nhìn mình6 quá phức tạp, Cung Trạch Đào bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, vì vậy ông ta lập tức run rẩy muốn bấm chuông gọi người ở 5đầu giường, kết quả lại bị Viên Mục Dã chặn lại...
Viên Mục Dã cười:
Tôi khuyên ông tốt nhất đừng quá kích động, nếu không có thể bị đột quỵ lần thứ hai, đến lúc đó đứa con trai yêu quý của ông sẽ...

Đến lúc này, Cung Trạch Đào vẫn không quên bảo vệ con mình:
Đừng... Đừng tìm nó... nó... không đồng ý...

Viên Mục Dã nghe xong suy nghĩ rồi cười lạnh:
Đúng vậy, tôi suýt quên mất, năm đó Cung Siêu rất thích Lý Tử Y, nhưng so sánh với tính mạng của mình... thì một cô gái mình yêu thích thời tuổi trẻ bốc đồng có là cái gì chứ!

Sau khi trời tối, những người đến viếng lễ tang dần ít đi, Cung Siêu mệt mỏi bước đến gần Vương Tiêu Tiêu và bảo:
Anh sẽ ở đây tối nay, em dẫn Niếp Niếp về nhà trước đi! Sáng sớm mai lại đến.

Không ngờ Vương Tiêu Tiêu lại lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
Thôi quên đi, tối hôm nay em và Niếp Niếp sẽ ở lại canh giữ linh cữu, nếu không đám họ hàng bên nhà anh lại nói lung tung.

Cung Siêu tỏ vẻ không vui:
Đừng có mà không biết suy nghĩ! Niếp Niếp còn nhỏ như vậy làm sao có thể đợi ở chỗ này?

Viên Mục Dã nghiêm mặt hỏi:
Bác Cung... Tôi có lòng tốt đến thăm bác mà bác lại làm cái gì thế?


Cậu... Không phải... Bạn... Của... Tiểu Siêu?
Cung Trạch Đào vất vả nói.
Viên Mục Dã cười lạnh:
Đương nhiên không phải, đứa con trai ngoan của ông đã ném ông đến đây để ông tự lo, vậy thì làm gì có người bạn nào của gã đến thăm ông chứ? Tôi thay mặt một người bạn cũ để đến gặp ông... Một người đã bị ông hại chết vào nhiều năm trước.

So sánh với mấy năm trước, đường nét trên mặt của Vương Tiêu Tiêu dường như đã được chỉnh sửa tốt hơn, có vẻ như người phụ nữ này rất không tự tin về khuôn mặt của mình, nếu không cô ta đã chẳng phải vật lộn với khuôn mặt của mình như vậy...
Cung Siêu vẫn đang đón khách khứa đến viếng đột nhiên đi sang một bên để nghe điện thoại. Trong lúc nói chuyện, trên mặt gã tươi cười hớn hở, trông không hề giống người vừa mất cha chút nào. Nhưng khi vừa dập máy, gã lập tức chuyển về khuôn mặt đầy đau buồn.
Xem ra hai người này đúng là một đôi trời sinh, bọn họ đều thích che giấu khuôn mặt thật của mình và suốt ngày đeo một chiếc mặt nạ để gặp người khác... Nhưng đứa con gái mới vài tuổi của họ lại trông vô cùng đáng yêu, chắc nó chưa bị vấy bẩn bởi sự xấu xa của hai vợ chồng này.
Cung Trạch Đào nghe xong trợn tròn mắt, trên mặt đầy vẻ sợ hãi... Nhưng Viên Mục Dã biết rằng lão già này không chỉ hại chết một người, vì vậy nếu cậu không tự giới thiệu, chắc Cung Trạch Đào sẽ không thể đoán được người bạn cũ mà cậu nói là ai.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã cúi người nói nhỏ vào tai ông ta:
Bác Cung... Bác còn nhớ Lý Tử Y năm đó không?

Vẻ mặt của Cung Trạch Đào biến sắc khi nghe thấy lời Viên Mục Dã nói, mặc dù cơ thể ông ta rất khó vận động, nhưng Cung Trạch Đào vẫn giãy giụa kịch liệt, trông ông ta có vẻ vô cùng sợ hãi...
Cung Trạch Đạo nghe xong vội vàng lắc đầu, nhưng vì thế mà miệng ông ta lại càng thêm méo xệch, nước bọt không kìm được chảy xuống... Vào ngày hôm đó Viên Mục Dã không làm gì Cung Trạch Đào, nhưng không lâu sau khi cậu rời đi, Cung Trạch Đào bị đột quỵ lần thứ hai, khi được đưa đến bệnh viện thì ông ta đã tắt thở.
Thật ra đối với Cung Trạch Đào mà nói, cái chết có lẽ mới là sự giải thoát, dù sao như vậy vẫn tốt hơn là nằm liệt trên giường nửa sống nửa chết, và thỉnh thoảng lại nhớ lại tội lỗi trong cuộc đời mình...
Bên trong nhà tang lễ, Cung Siêu bận rộn tiếp đón người thân, bạn bè và những người trong giới kinh doanh... Thậm chí gã còn không để ý đến Viên Mục Dã, người gã đã từng gặp mặt vào nhiều năm trước đang đứng trong góc và nhìn gã.
Không ngờ Cung Trạch Đào đáng ra phải sợ hãi lại đột nhiên nắm chặt lấy Viên Mục Dã, nói:
Là... Là của tôi... Lỗi của tôi... Đừng đi... Tìm... Tiểu Siêu... Xin cậu... Tôi xin cậu...

Viên Mục Dã lạnh lùng nhìn Cung Trạch Đào ở trước mặt, cậu cảm thấy cuộc sống của đối phương bây giờ thật đáng thương và đáng buồn. Hơn nữa Viên Mục Dã cũng không có cách thức hợp pháp nào để trừng phạt ông ta. Bởi vì cho dù Cung Trạch Đào có tự mình thừa nhận chuyện năm đó thuê hung thủ giết người, thì với trạng thái sức khỏe hiện giờ của ông ta, cuối cùng ông ta vẫn sẽ được ân xá mà không phải chịu bất kỳ sự trừng phạt nào. Vì vậy thà rằng để ông ta sống lay lắt như thế này còn hơn!
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã mỉm cười đẩy tay Cung Trạch Đào ra rồi nói:
Đúng là Cung Siêu không nên chịu trách nhiệm về cái chết của Lý Tử Y... Bởi vì trên người gã vẫn còn treo tính mạng của Tôn Lôi Lôi nữa đấy.


Tại sao lại không được? Ai bảo nó mang họ Cung chứ?
Vương Tiêu Tiêu nói kháy.

Cung Siêu vừa định nói sang chuyện khác, chợt gã nhận ra còn một vị khách đến viếng vẫn chưa rời đi, vì vậy Cung Siêu để mặc Vương Tiêu Tiêu ở đó, còn gã thì quay người đi về phía người khách kia...

Viên Mục Dã thấy Cung Siêu cuối cùng cũng đi về phía mình, cậu chậm rãi đứng dậy và nhìn đối phương mà không nói câu nào.

Khi Cung Siêu đi đến gần Viên Mục Dã, gã thấy đối phương trông có vẻ hơi quen, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nghĩ ra được đã gặp người này ở đâu.


Anh bạn này nhìn khá quen, không biết anh với cha tôi...
Cung Siêu hỏi dò.

Viên Mục Dã cười nói:
Tôi và bác Cung trước đây đã từng gặp một lần, nhưng hôm nay tôi thay mặt một người bạn cũ đến tiễn ông ta...


Cung Siêu gật đầu, hỏi:
Hóa ra là vậy, không biết người bạn cũ này là...?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.