Chương 1035: Tính sổ
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1233 chữ
- 2022-02-08 08:07:03
Vương Tiêu Tiêu chưa kịp trả lời thì Viên Mục Dã đã liếc mắt nhìn bức chân dung của Cung Trạch Đào, cậu lên tiếng:
Cậu có biết8 tại sao vừa rồi tôi không cúi đầu trước cha cậu không? Đó là vì ông ta không thể nhận nổi đâu... Tôi đã nói rồi, ba nén hương3 này là tôi thắp thay một người bạn cũ, các người thử đoán xem người đó là ai?
Cung Siêu hiển nhiên không nhớ được Vi9ên Mục Dã là ai, nhưng Vương Tiêu Tiêu đã tái mặt vì nhận ra Viên Mục Dã là
bạn trai
hồi đó của Lý Tử Y.
Cô im miệng đi!
Cung Siêu ở bên cạnh đột nhiên quát to, đứa bé gái đứng bên cạnh Vương Tiêu Tiêu sợ quá khóc òa lên.
Vương Tiêu Tiêu thấy vậy lập tức bế đứa bé lên, sau đó uất ức nói:
Cung Siêu, đồ khốn kiếp! Tôi đã ở bên anh nhiều năm như vậy, có chuyện nào mà không suy nghĩ vì anh... Lý Tử Y đã làm gì cho anh chứ? Lúc cô ta còn sống, anh đã không lọt vào mắt cô ta rồi, giờ cô ta đã chết thì lại càng đừng nghĩ nữa!
Viên Mục Dã cười, cậu quay người đi đến trước mặt Vương Tiêu Tiêu đang run lên vì sợ hãi, cậu nhìn bé gái trong ngực cô ta và nói:
Niếp Niếp ngoan... Cháu hãy ngủ một giấc thật ngon trong lòng mẹ nhé.
Cô bé lập tức ngừng khóc, sau đó từ từ ngả vào lòng Vương Tiêu Tiêu rồi ngủ thiếp đi.
Cung Siêu hoảng sợ nhìn về phía Viên Mục Dã, gã phát hiện từ đầu đến cuối Viên Mục Dã đều đứng yên tại chỗ và nhìn chằm chằm vào gã.
Anh... Rốt cuộc thì anh là ai?
Cung Siêu run rẩy hỏi.
Viên Mục Dã biết rằng với khối tài sản hiện tại của Cung Siêu, cho dù cậu có đòi một trăm triệu thì gã cũng có thể lấy ra được. Đáng tiếc, cuộc đời của Viên Mục Dã không ham tiền, vì vậy đừng nói là một trăm triệu, dù Cung Siêu có lấy tất cả tài sản ra, Viên Mục Dã vẫn không quan tâm.
Thấy Viên Mục Dã nhìn mình bằng ánh mắt đầy khinh thường, Vương Tiêu Tiêu không dám nhìn thẳng cậu, cô ta bối rối nói:
Con người mà, luôn luôn có một cái giá đúng không? Anh Viên, hai vợ chồng chúng tôi rất có thành ý đấy.
Vương Tiêu 6Tiêu cố ổn định lại cảm xúc rồi bình tĩnh nói:
Anh... Anh muốn làm gì? Năm đó Lý Tử Y là tự sát, đâu có liên quan gì đến chún5g tôi?
Nghe cô ta nói như vậy, Cung Siêu lúc này mới nhớ ra đã gặp Viên Mục Dã ở nơi nào, gã cũng ngạc nhiên nói:
Anh là... Viên Mục Dã? Anh muốn làm gì?
Viên Mục Dã cười:
Tôi nói, tôi chỉ đến đây để tiễn cha cậu thay cho Lý Tử Y... Nợ máu giữa bọn họ cũng đã được thanh toán xong.
Tôi không biết anh đang nói gì...
Cung Siêu tái mặt.
Cung Siêu thấy Viên Mục Dã không chịu rời đi, gã bèn xoay người đi về phía cửa định gọi nhân viên an ninh bên ngoài vào đuổi người, không ngờ lúc này cánh cửa bỗng bị một sức mạnh kỳ lạ đóng lại...
Cung Siêu kinh hãi đi đến kéo cửa, nhưng gã phát hiện không thể nào mở ra được. Dưới tình thế cấp bách, gã vội vàng móc điện thoại ra gọi cảnh sát, nhưng Cung Siêu còn chưa kịp bấm gọi thì chiếc điện thoại đã tự động bay ra ngoài, sau đó đập mạnh vào tường rồi vỡ nát.
Viên Mục Dã buồn cười hỏi:
Đương nhiên rồi! Ngay cả đứa con trai như cậu mà còn không muốn đến thăm ông ta, chẳng lẽ thật sự có người bạn nào tốt bụng đến mức tới thăm ông ta sao?
Cha tôi đã nói gì với anh?
Cung Siêu khẩn trương.
Viên Mục Dã trầm giọng:
Ồ... Thật sao? Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy trí nhớ của ông ta rất tuyệt vời nhỉ, ngay cả một số chi tiết mà tôi không biết, ông ta vẫn nhớ rõ.
Lúc này, Cung Siêu hiển nhiên hơi luống cuống, nhưng Vương Tiêu Tiêu lại từ từ bình tĩnh lại, cô ta lên tiếng:
Anh Viên, chuyện này đã qua nhiều năm rồi, bây giờ lật lại cũng chẳng tốt cho ai cả, anh xem thế này có được không, chúng tôi có thể cho anh một khoản tiền im lặng, anh cứ đưa ra một con số đi...
Viên Mục Dã lạnh lùng hừ một tiếng:
Cậu thật sự không biết sao? Cung Siêu, tất cả đều là người thông minh nên đừng giả vờ ngu ngốc với tôi... Về điểm này thì ông già cậu thông minh hơn cậu nhiều đấy.
Cung Siêu lập tức biến sắc:
Người cha tôi gặp trước khi chết là anh à?
Thấy vợ và con gái đều bật khóc, có vẻ Cung Siêu cũng lấy lại được một chút lý trí, gã nhìn Viên Mục Dã bằng ánh mắt âm trầm và nói:
Đây là linh đường của cha tôi, xin anh hãy biết tôn trọng người chết, mời anh đi cho... Nếu không đừng trách tôi không khách sáo.
Viên Mục Dã cười khẩy:
Cung Siêu, món nợ giữa chúng ta đã giải quyết xong đâu, đuổi khách nhanh như vậy đâu phải đạo đãi khách chứ?
Viên Mục Dã nhìn sang Cung Siêu và hỏi:
Khi đó cậu thật sự yêu Lý Tử Y sao? Mỗi lần cậu tỉnh dậy lúc nửa đêm, cô ấy có đến gặp cậu không?
Cung Siêu há hốc mồm không biết phải trả lời thế nào, Viên Mục Dã cười tiếp tục:
Xem ra là không rồi... Cũng đúng, chắc Lý Tử Y không muốn nhìn thấy mặt hai cha con các người nữa, nhất là cậu đó Cung Siêu.
Cung Siêu dường như phải chịu cú sốc rất lớn, gã đứng ngẩn người ngay tại chỗ…
Không ngờ Vương Tiêu Tiêu lại đột nhiên nghiêm nghị nói:
Viên Mục Dã, anh đừng được voi đòi tiên! Năm đó Lý Tử Y nhảy lầu đâu có liên quan gì đến chúng tôi?
Cô ta nói đến đây thì nở nụ cười lạnh lùng:
Hơn nữa Lý Tử Y là cái thá gì? Cái loại giả vờ ngây thơ tự cho là đúng mà chẳng có bản lĩnh gì này, cô ta chỉ đùa giỡn được mấy người đàn ông các người thôi, người đã chết nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ có thể xác chết vùng dậy gây náo loạn sao?
Viên Mục Dã giả vờ suy nghĩ rồi nói:
Ừ... Hình như ông ta có nói một chút về chuyện năm đó, người sắp chết mà, kiểu gì cũng muốn tìm người để kể về những tội lỗi trong cuộc đời mình.
Cung Siêu chột dạ nói:
Đừng nghe những lời vớ vẩn của ông ta! Đầu óc của cha tôi có vấn đề rồi, vì vậy ông ta không nhớ được những chuyện trước đây đâu!
Anh muốn làm gì? Anh đã làm gì con gái tôi?
Vương Tiêu Tiêu tái mặt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.