Chương 1036: Chim cùng rừng


Tại sao nghe mấy lời này mà Viên Mục Dã lại cảm thấy quen tai thế nhỉ? Vì nó chẳng khác gì với mấy câu bác trai Lý đã nói. Xem ra ngư8ời ích kỷ không phải không có tình yêu, chẳng qua khi tình yêu xung đột với lợi ích của bản thân, nó sẽ bị bỏ rơi ngay lập tức...
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã cười lạnh:
Hôm nay tôi không tính toán món nợ của Lý Tử Y với cậu, đúng như cậu đã nói, việc đó thậ9t sự do cha cậu sắp đặt, bây giờ ông ta đã chết nên món nợ này coi như thanh toán xong... Nhưng hình như các người đã quên một chuyệ6n khác rồi thì phải? Chẳng lẽ Tôn Lôi Lôi không xứng có tên ở đây sao?


Nghe thấy Viên Mục Dã nhắc lại chuyện này, Cung Siêu5 nói với vẻ lảng tránh:
Chuyện đó cũng kết thúc lâu rồi, tòa cũng đã tuyên án, nếu anh có bằng chứng thì cứ lấy ra, nếu không có nói gì cũng vô ích...

Đối phương nghe vậy thì sững sờ, sau đó ngạc nhiên nhìn Cung Siêu và hỏi:
Anh còn nói tiếng người không vậy? Tôi là vợ anh, là mẹ của con gái anh, vậy mà anh lại muốn đẩy tôi ra chết thay cho anh sao?

Cung Siêu vội vàng giải thích:
Tiêu Tiêu, anh bây giờ không thể chết được! Niếp Niếp vẫn còn nhỏ, mấy lão già trong công ty vẫn đang nhìn chằm chằm, nếu chỉ còn mình em thì sẽ không thể đấu nổi bọn họ đâu... Hơn nữa, hơn nữa Niếp Niếp là con gái, nếu anh chết như thế này, nhà họ Cung sẽ tuyệt hậu!

Viên Mục Dã buồn cười quá:
Sao thế? Cung Siêu, chẳng lẽ cậu cảm thấy hôm nay tôi đến đây để nói chuyện với cậu về chứng cứ à? Cậu đã va chạm trong xã hội nhiều năm như vậy, sao lại không học được một chút thủ đoạn nào của cha cậu thế?

Cung Siêu nghe xong lùi về phía sau hai bước rồi vội vàng hỏi:
Anh muốn làm gì? Anh có biết rằng với địa vị của tôi ngày hôm nay, tôi sẽ có rất nhiều cách để diệt trừ anh không. Nhưng tôi là một người làm ăn nên không muốn chém giết, chúng ta có thể tìm một biện pháp giải quyết khiến tất cả đều hài lòng... Tôi cũng có thể bồi thường một khoản tiền cho người nhà của Tôn Lôi Lôi, để bọn họ sống một cuộc sống dễ chịu, anh thấy thế nào?

Nhưng phản ứng của Vương Tiêu Tiêu hơi vượt ra khỏi dự đoán của Viên Mục Dã, cô ta cũng bình tĩnh hơn Cung Siêu một chút:
Viên Mục Dã, anh không cần chia rẽ quan hệ của hai vợ chồng chúng tôi, khắp nơi ở trong nhà tang lễ này đều có camera giám sát, nếu hôm nay anh dám giết người ở chỗ này thì chính anh cũng không thể chạy thoát được đâu!

Viên Mục Dã nghe xong bèn nghiêng đầu nhìn một chiếc camera giám sát phía trên sảnh của phòng phúng viếng, sau đó cậu đi đến bàn thờ cầm một cây nến, ý định ban đầu của Viên Mục Dã là ném cây nến lên để đập hỏng chiếc camera, không ngờ cậu không khống chế tốt sức mạnh của tay phải nên đã đập nát chiếc camera...
Cung Siêu thấy vậy mặt cắt không còn hột máu, gã nhìn Viên Mục Dã như nhìn thấy ma vậy. Năm đó khi Lý Tử Y tự sát, Cung Siêu biết rằng trên đời này có rất nhiều người có siêu năng lực, lúc đó gã còn cảm thấy may mắn vì mình không phải là mục tiêu của họ, không ngờ hôm nay, tình huống tương tự lại xảy ra với gã.
Cung Siêu quay đầu và nói với Vương Tiêu Tiêu bằng giọng cầu xin:
Tiêu Tiêu... Trong những năm qua gia đình anh đã đối xử rất tốt với em, vì lợi ích của con chúng ta, em hãy nhận lấy chuyện này đi!

Nhưng lý trí của Viên Mục Dã vẫn còn, cậu không bị âm thanh ở trong đầu mê hoặc. Viên Mục Dã lắc mạnh đầu để xua tan những suy nghĩ kia, sau đó cậu nhìn Cung Siêu, Vương Tiêu Tiêu và bảo:
Nói thật cho hai người biết, hôm nay trong hai người chỉ một người có thể còn sống, nói đi, ai sẽ đền mạng cho Tôn Lôi Lôi? Hãy nghĩ cho kỹ rồi hẵng quyết định... Trên đời này không có thuốc hối hận đâu.

Sở dĩ Viên Mục Dã nói như vậy là vì cậu đã nhìn thấu tâm tư của hai người này, Viên Mục Dã biết giữa bọn họ chẳng có cái gọi là tình cảm vợ chồng, chẳng qua bọn họ buộc phải đến với nhau vì chuyện năm đó mà thôi...

Người nhà? Chẳng lẽ cậu quên rằng người nhà của Tôn Lôi Lôi đã chết hết rồi sao? Nếu thế gian này thật sự có cõi âm, cậu cảm thấy cha mẹ Tôn Lôi Lôi ở dưới suối vàng sẽ ham muốn chỗ tiền bẩn thỉu đó của cậu à?
Viên Mục Dã nói xong đột nhiên trở mặt, cậu vung tay lên khiến mấy chiếc bàn trong sảnh bay ra chất thành đống ở cửa và chắn hết lối ra.
Lúc này, sự bạo ngược trong lòng Viên Mục Dã cũng bị lời nói của Cung Siêu kích thích, dường như có một âm thanh đang liên tục vang lên trong đầu cậu:
Thế giới này là một vòng nhân quả, phải chịu báo ứng là chuyện hiển nhiên. Bọn họ đã giết Tôn Lôi Lôi nhưng không hề cảm thấy hối hận, sau đó vì thoát tội mà lại giết Lý Tử Y... Thứ cặn bã như vậy còn để lại làm gì? Tại sao không giết luôn cả đứa con nhỏ của bọn họ đi, diệt cỏ tận gốc cho xong hết mọi chuyện.

Vương Tiêu Tiêu trừng đôi mắt đỏ ngầu mà hỏi:
Cung Siêu... Chẳng lẽ từ trước đến giờ anh chưa từng yêu tôi sao?


Lúc này, Cung Siêu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của vợ, vì vậy gã cúi đầu nhìn đứa con gái đang ngủ say, miệng nói:
Dù thế nào thì giữa chúng ta vẫn có Niếp Niếp, em hãy nghĩ cho nó... Không có người cha ruột như anh, đám họ hàng trong nhà sẽ khinh thường nó mất? Chỉ có anh còn sống thì mới bảo đảm Niếp Niếp vĩnh viễn không cần lo lắng.


Vương Tiêu Tiêu đột nhiên bật cười, như thể cô ta đang cười nhạo người đàn ông mà cô ta đã dùng mọi cách để có được, nhưng khi đối diện với sống chết, anh ta lại không hề ngần ngại mà đẩy cô ta lên phía trước... Nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý, Cung Siêu là một gã đàn ông mà đến cả người con gái mình yêu cũng có thể hy sinh, thì nói gì đến Vương Tiêu Tiêu chỉ là người vợ phải tới với nhau do ép buộc chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.