Chương 1066: Lũ ống


Đúng lúc này có mấy cụ già được nhân viên dắt đi ngang qua vườn hoa nhỏ. Viên Mục Dã ngước mắt lên và thấy ánh mắt của những cụ già đó đờ đẫn, rõ 8ràng không được bình thường lắm. Có điều bởi vì nơi này là cơ sở chăm sóc kiểu bán dưỡng lão, bởi vậy lúc ấy Viên Mục Dã cũng không để tâm đến ch3uyện này.

Thạch Lỗi thuận miệng hỏi:
Hiện giờ… Trương Hiểu Bân thật đã chết, vậy sau này cậu định thế nào?


Trương Hiểu Bân nói9 một cách bất đắc dĩ:
Chắc là rời khỏi đây trước rồi nói sau, dù sao cũng chẳng còn ai trả chi phí tiêu dùng cho tôi ở đây nữa. Còn việc có thể 6lấy lại thân phận Vương Gia Tuyền hay không… cũng chỉ có thể thử vận may thôi.

Cuối cùng Thạch Lỗi đành bảo:
Cậu không cần phải đi vội đâu, lát nữa chúng tôi sẽ nộp chi phí tháng này của cậu, xem như cho cậu mấy ngày để giảm xóc.

Trương Hiểu Bân khách sáo nói:
Cảm ơn.

Nếu giờ đã biết rõ ràng sự việc, tất nhiên ba người bọn họ cũng không cần phải tiếp tục ở lại đây. Bọn họ ra chỗ lễ tân nộp chi phí tháng này cho Trương Hiểu Bân rồi chuẩn bị đi… Ai ngờ ngay lúc đó bên ngoài đột nhiên đổ mưa to, làm ba người chuẩn bị rời khỏi tạm thời mắc kẹt ở viện điều dưỡng.
Thạch Lỗi cười bảo:
Không sao đâu, cậu có thể yên tâm về kỹ thuật lái xe của A Triết, chỉ cần không bị chặn đường là cậu ta có thể lái xe xuống núi được.

Đây vốn là một câu nói đùa của Thạch Lỗi, đâu ai ngờ lại như lời sấm truyền. Khi bọn họ dầm mưa lái xe đến giữa sườn núi, con đường đằng trước đột nhiên bị lũ ống quét qua. Nếu không phải A Triết nhanh tay lẹ mắt thắng lại kịp, e rằng lúc này bọn họ đã tan xác cả người lẫn xe rồi.

Đệt! Mẹ nó đen đủi thật!
A Triết tức giận đập vô lăng.
Thạch Lỗi cười nói:
Đâu có đánh đồng được? Viện điều dưỡng bình thường có môi trường thế nào? Ở đây có môi trường thế nào chứ? Vừa rồi tôi coi rồi, ở đây có cả sân Golf… dụng cụ vận động càng đầy đủ mọi thứ, đúng là tiền nào của nấy.

Viên Mục Dã mở tivi phòng khách lên, trên màn hình lập tức phát đoạn phim quảng cáo cho viện điều dưỡng, nhưng sau khi xem một hồi, hình như cậu đã phát hiện ra một số vấn đề. Tất cả cụ già đều thoạt trông đờ đẫn giống như những người cậu gặp trong vườn hoa.

Nơi này chuyên dành cho người già bị bệnh Alzheimer à?
Viên Mục Dã hỏi một cách khó hiểu.

Thời tiết quỷ quái gì thế?! Mới nãy còn nắng to mà!
A Triết có vẻ bực bội.
Lúc này cô y tá trước đó bước tới nói:
Các vị đừng vội, đợi mưa tạnh hẵng đi. Trời mưa đường trơn, giờ mà lái xe xuống núi không an toàn lắm đâu.

Viên Mục Dã nhìn trời mưa như trút bên ngoài mà hơi lo lắng:
Sao tôi cứ có cảm giác cơn mưa này không ngừng ngay được nhỉ?

A Triết ngồi cạnh nói xen vào:
Cậu có thể đến trại giam 5tìm mẹ cậu làm xét nghiệm ADN mà!

Ai ngờ nghe xong, sắc mặt Trương Hiểu Bân lại tối sầm:
Ba năm trước, mẹ tôi đã bị bệnh và qua đời rồi…

A Triết sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Y tá ngoẻn miệng cười:
Đương nhiên là có, các anh muốn phòng tiêu chuẩn hay là phòng hạng sang?


Phòng hạng sang đi!
Thạch Lỗi đáp không hề nghĩ ngợi.
Sau đó y tá xử lý thủ tục nhận phòng cho bọn họ, lúc dẫn họ đến phòng còn nói:
Viện sẽ cung cấp ba bữa một ngày, các anh có thể xuống thẳng nhà ăn dùng cơm vào 7 giờ tối.

Sau khi ba người vào phòng, họ thấy trang trí bên trong có thể so sánh với khách sạn năm sao, thảo nào những người nổi tiếng ở nước M đều thích đến đây để điều dưỡng. Môi trường ở đây yên tĩnh và sang trọng, thật sự là một nơi rất tốt.
Nhóm Viên Mục Dã nghỉ ngơi ở trong phòng một lát, Thạch Lỗi nói đùa bảo:
Môi trường ở đây cũng tuyệt nhỉ? Về sau ba chúng ta về hưu thì tới đây dưỡng lão nhé?

Viên Mục Dã cười:
Đúng là tuyệt, giá cả cũng tuyệt lắm! Vừa rồi tôi đã xem thử bảng giá. Giá cả thấp nhất ở đây cao gấp ba đến bốn lần viện điều dưỡng bình thường đấy…

Thạch Lỗi thở dài:
Thôi, về viện điều dưỡng trước rồi nói sau, dù sao hôm nay chắc chắn là không đi được rồi.

Lúc ba người trở lại viện điều dưỡng, dường như cô y tá chịu trách nhiệm đón tiếp bọn họ đã chờ sẵn ở cửa, vừa thấy ba người lái xe quay lại là lập tức cầm ô che mưa ra đón:
Các anh mới vừa đi thì viện đã nhận được thông báo, nói là báo động có lũ ống, bảo viện chúng tôi chuẩn bị sẵn công tác đề phòng.

Thạch Lỗi bất đắc dĩ nói:
Ở đây còn phòng trống không? Lũ đã chặn mất đường rồi, hôm nay tạm thời chúng tôi không đi được.

Thạch Lỗi cau mày:
Tại sao cậu lại hỏi vậy?

Viên Mục Dã nói:
Trước đó tôi gặp vài cụ già trong vườn hoa, trông họ có vẻ không ổn. Những cụ già vừa xuất hiện trên video quảng cáo cũng trong tình trạng đó. Cho nên tôi mới hỏi liệu có phải nơi này chuyên dành cho người già bị bệnh Alzheimer không…

Thạch Lỗi suy nghĩ rồi đáp:
Đội ngũ y tế ở đây khá chuyên nghiệp. Những người thuộc gia đình khá giả gửi người già không thể tự chăm sóc mình đến đây là chuyện bình thường... Dù sao thì môi trường cũng tốt và có nhân viên chuyên môn chăm sóc họ.

Viên Mục Dã cũng cảm thấy có thể mình suy nghĩ quá nhiều. Không ngờ buổi tối khi ba người xuống nhà ăn ăn cơm, họ lại thấy cả một căn phòng toàn người già bị bệnh Alzheimer. Nếu nói những cụ già này bị Alzheimer cũng hơi quá, nhưng mà thoạt nhìn bọn họ có vẻ hơi ngờ nghệch, cả đám đều thiếu sức sống.

Lúc này Trương Hiểu Bân chủ động đi tới chào hỏi bọn họ:
Tôi vừa nghe y tá Vu nói lũ ống chặn mất đường, các anh không sao chứ?!


Thạch Lỗi cười trả lời:
Không sao, có điều tạm thời không thể xuống núi mà thôi… Ở đây thường xuyên có lũ quét à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.