Chương 1067: Tờ giấy cầu cứu


Bởi vì Trương Hiểu Bân đã ở đây lâu lắm rồi, cho nên có thể nói cậu ta nắm rõ tình hình nơi này như lòng bàn tay. Cậu ta kể:
Tôi 8còn hiểu tình hình ở đây hơn cả nhân viên trong viện nữa, nếu không phải bởi vì bằng cấp của tôi thấp quá, chắc chắn tôi có thể đ3ảm nhiệm công việc trong viện.


Viên Mục Dã cười hỏi cậu ta:
Sau này cậu tính thế nào?


Trương Hiểu Bân suy nghĩ9 rồi đáp:
Có thể lấy lại thân phận của mình hay không thì để sau, nghĩ cách tự lực cánh sinh mới là chuyện chính. Nói thật, mấy 6năm gần đây tôi sống quá an nhàn, nếu không phải hắn đã chết… có lẽ cả đời tôi đều sẽ sống như vậy.

Trương Hiểu Bân hàn huyên với bọn họ trong chốc lát rồi đề nghị muốn về phòng nghỉ ngơi, còn nhóm Viên Mục Dã không muốn về sớm quá nên tiếp tục đi dạo loanh quanh… Ai ngờ đi mãi thì tới một quảng trường nhỏ phủ kín bạt nhựa dưới đất, một nhóm cụ già đang khiêu vũ tập thể ở đó.
Tuy rằng hình ảnh này trông vô cùng hài hòa, nhưng Viên Mục Dã vẫn có cảm giác biểu cảm của các cụ già quá ngờ nghệch, môi trường ở đây rất tốt. Mỗi ngày bọn họ chỉ việc ăn uống vui chơi, đáng lẽ phải rất vui vẻ mới đúng chứ?! Nhưng nhìn biểu cảm của các cụ còn đè nén hơn cả người làm công chịu áp lực nữa.
Hơn nữa, đồng thời Viên Mục Dã còn phát hiện một vấn đề khác, đó là trông như các cụ có thể hoạt động tự do ở viện điều dưỡng, nhưng thật ra là luôn có nhân viên ở cạnh… Tuy lý do làm như vậy có thể là để phục vụ và bảo vệ các cụ tốt hơn, nhưng thoạt nhìn bọn họ không có tự do giống như tội phạm bị tạm giam vậy.
Viên Mục Dã vội đẩy A Triết:
Nói nhỏ một chút, để người ta nghe thấy không hay đâu…


Có gì mà không hay, cơm heo! Cơm heo! Chính là cơm heo đó!!
A Triết cứng mỏ nói.
Ba người đang trò chuyện thì thấy có mấy cụ già được nhân viên dẫn đi ngang qua bọn họ. Khi một ông cụ đi sượt qua Viên Mục Dã, không ngờ đối phương lại nhét một thứ vào tay cậu.

Xin chào, à... ừm... Tôi gọi từ viện điều dưỡng suối nước nóng Nhạc Khang, có phải nhà anh có một cụ già đang ở trong viện điều dưỡng không?
Viên Mục Dã nói giọng bình thản.
Đối phương nghi ngờ hỏi:
Anh là ai?

Viên Mục Dã bị hỏi nên hơi xấu hổ, cậu đáp nhát gừng:
Chuyện là thế này, hiện giờ tôi và bạn đang nghỉ phép ở viện điều dưỡng suối nước nóng Nhạc Khang. Vừa rồi có một ông cụ đưa cho tôi tờ giấy cầu cứu, bên trên có số của anh, cho nên tôi mới gọi cuộc điện thoại này.

Viên Mục Dã nhớ lại:
Lúc chúng ta đi dạo ngang qua quảng trường khiêu vũ ấy, đúng lúc có mấy cụ già đi ngang qua, có lẽ là một ông cụ trông rất văn vẻ, đeo kính, đầu tóc bạc phơ.

A Triết ở cạnh giật lấy tờ giấy trong tay Thạch Lỗi và bảo:
Cha già này giỏi, lớn tuổi thế mà tay chân nhanh nhẹn gớm, sao tôi không phát hiện ra nhỉ?

Viên Mục Dã cười:
Lúc ấy tôi cũng hơi mơ hồ… còn tưởng rằng gặp phải cao thủ gì cơ.

Tuy Viên Mục Dã hơi bất ngờ nhưng vẫn đi tiếp với vẻ mặt bình tĩnh, giả vờ chẳng xảy ra chuyện gì cả. Đến khi ba người bọn họ trở lại phòng rồi, cậu mới mở bàn tay ra, phát hiện bên trong là một cục giấy.
Cậu mở ra xem, bên trên viết xiêu vẹo
Cứu tôi với
và một dãy số điện thoại. Viên Mục Dã kinh ngạc đưa giấy cho Thạch Lỗi:
Chuyện này là thế nào đây?

Thạch Lỗi nhận lấy đọc sơ rồi hỏi:
Ai đưa cho cậu?


Về già tôi không muốn tới đây ở đâu, tôi vẫn thiên hướng tự do hơn.
A Triết lắc đầu nguầy nguậy.
Thạch Lỗi cũng tỏ vẻ kinh ngạc:
Trông bọn họ hình như không mấy vui vẻ…

A Triết cười gượng:
Cả ngày ăn cái thứ ghê tởm thế kia thì sao có thể vui vẻ được? Tôi thà sống một ngày mà được ăn thịt uống rượu thỏa thuê, chứ cũng không muốn ăn cái thứ cơm heo đó để sống lâu trăm tuổi đâu!

Thạch Lỗi vỗ vai Trư5ơng Hiểu Bân:
Thật ra muốn sống một cách đơn giản cũng không khó, khó ở chỗ phải thỏa mãn mong muốn không ngừng lớn lên của mình như thế nào kìa…

Trương Hiểu Bân gật đầu:
Tôi hiểu đạo lý này. Đúng rồi, còn chưa chính thức cảm ơn anh năm đó đã tha không giết tôi.

Thạch Lỗi cười xua tay:
Chuyện này không cần phải cảm ơn tôi, tôi không giết cậu chứng tỏ năm đó số cậu chưa hết.

Thạch Lỗi ngờ vực:
Ông già này muốn làm gì? Ở viện điều dưỡng tốt như vậy còn cầu cứu chúng ta ư? Chắc chắn là bị Alzheimer rồi, nhìn ai cũng cảm thấy có người muốn hại trẫm…

Viên Mục Dã liếc số điện thoại trên tờ giấy, lại nghĩ tới các cụ già ngồi ăn tối ở nhà ăn, cậu trầm giọng nói:
Số này chắc là của người nhà ông ta, mặc kệ thế nào, mình vẫn nên gọi điện thoại thử xem sao, lỡ đâu đúng là đối phương đang xin giúp đỡ thì sao?

Nói xong, Viên Mục Dã rút điện thoại di động ra gọi cho số đó, một người đàn ông bắt máy:
Alo…

Vừa nghe thế, đối phương thở phào nhẹ nhõm:
À… Ngại quá! Người kia là cha tôi, có điều anh đừng xen vào, ông ấy bị bệnh thoái hóa não rất nặng, vốn không nhớ rõ chuyện mình ở viện điều dưỡng, lại còn luôn ảo tưởng có người muốn bắt cóc mình, cho nên thường xuyên nhét giấy cầu cứu cho những người khách ở đó, thật sự xin lỗi vì đã gây ra hiểu lầm thế này!


Viên Mục Dã nghe đối phương nói như vậy thì cũng không lo lắng gì nữa:
Hóa ra là thế à! Vậy được… Không còn chuyện gì nữa đâu!


Cúp điện thoại, Viên Mục Dã nhún vai:
Đó… Anh nói trúng rồi, ông già bị thoái hóa não, thường xuyên nghi ngờ mình bị người ta bắt cóc.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.