Chương 1068: Thăm dò
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1061 chữ
- 2022-02-09 03:21:47
Ngay khi Viên Mục Dã cảm thấy nghi ngờ, cậu lại thấy một bóng người đột nhiên nhảy ra từ bụi cây gần đó, bất ngờ đẩy người đàn ông đứng bên hồ8 xuống nước.
Thấy thế, Viên Mục Dã không kịp nghĩ nhiều mà xoay người chạy ngay ra khỏi cửa chuẩn bị cứu người. Nhưng vị trí hồ nhân 3tạo là ở sau lưng chỗ bọn họ, cho nên nếu muốn đến đó nhất định phải đi vòng từ cửa chính, sau đó lại băng qua khu vực sân cỏ đánh Golf mới đ9ược.
Mà phòng của nhóm Viên Mục Dã còn ở tầng hai, cho dù cậu có chạy hết tốc lực xuống cầu thang và đi đường vòng ít nhất cũng mất t6ừ 7 đến 8 phút. Vài phút là quá dài đối với một người bị rơi xuống nước.
Viên Mục Dã đè thấp giọng:
Tôi thấy ông ấy bị người ta đẩy xuống nước… Hơn nữa, ông ấy chính là ông cụ đã nhét tờ giấy cho tôi.
Thạch Lỗi khẽ sửng sốt, sau đó cảnh giác nhìn xung quanh:
Cậu không nhìn nhầm chứ? Giết người... ở nơi như thế này ư?
Lúc này A Triết đưa cho Viên Mục Dã một cái khăn lông và hỏi:
Nơi như thế này thì làm sao? Giết người có bao giờ phân biệt hoàn cảnh đâu.
Viên Mục Dã nhận khăn lông, sắc mặt nặng nề:
Đúng thật là giết người không cần phân biệt hoàn cảnh, chỉ cần đúng thời cơ là được…
Ba người về phòng không lâu sau thì y tá Dư của viện điều dưỡng dẫn một bà hơn 50 tuổi, ăn mặc khéo léo tới tận cửa, đối phương tự xưng là viện trưởng của viện điều dưỡng, Ngô Thu Hoa. Bà ta tới để gửi lời cảm ơn riêng tới ba người Viên Mục Dã về việc đã dũng cảm cứu ông cụ.
Viên Mục Dã cười nói:
Không có gì đâu, chuyện nhỏ chẳng tốn sức là bao. Ông cụ kia thế nào rồi ạ? Đã trễ thế này mà ông ấy ra ven hồ làm gì cơ chứ?
Cũng may sau khi chạy ra khỏi phòng, Viên Mục Dã đột nhiên p5hát hiện cửa sổ thông gió ở hành lang đang mở, vì vậy cậu sải bước nhảy lên cửa sổ, chui ra khỏi cửa sổ thông gió rộng chưa đầy năm mươi cm.
Viên Mục Dã nóng lòng cứu người nên vốn chẳng kịp suy nghĩ, chỉ có thể nhảy thẳng từ tầng hai xuống, sau đó thuận thế lăn xuống bãi cỏ bên dưới. Mặc dù làm vậy hơi mạo hiểm, nhưng ít ra có thể tiết kiệm một nửa thời gian…
Khi Viên Mục Dã chạy đến hồ nhân tạo bằng tốc độ nhanh nhất, người dưới nước đã không còn bóng dáng. Từ quần áo và tốc độ chìm xuống của đối phương, chắc đó là một cụ già lớn tuổi, vì thế Viên Mục Dã nhanh chóng nhảy xuống nước tìm người.
Hơn nữa, Viên Mục Dã cảm thấy bất ngờ vì cụ già rơi xuống nước lại là ông cụ đầu bạc đã nhét tờ giấy cầu cứu cho mình. Nếu lúc trước ông ấy nhét tờ giấy cho mình là do đầu óc hồ đồ, vậy thì hiện giờ chuyện ông ấy bị người ta đẩy xuống nước không phải đơn giản nữa.
Lúc này tất cả nhân viên của viện điều dưỡng đều chạy tới, bọn họ nhanh chóng khiêng ông cụ vào để cấp cứu. Viên Mục Dã xụi lơ ngồi dưới đất, nhớ lại từng chi tiết lúc ông cụ bị đẩy xuống nước.
Thạch Lỗi nhìn Viên Mục Dã như gà rớt vào nồi canh bèn trêu chọc:
Chuyện gì thế? Đêm hôm cậu không ngủ được mà chạy ra hăng hái làm việc nghĩa!?
Đơn giản là do Viên Mục Dã bơi rất giỏi, nên cậu vừa xuống nước chẳng mấy chốc đã tìm được ông cụ đã ngất. Vì thế Viên Mục Dã vội đẩy ông ấy lên khỏi mặt nước. Lúc này Thạch Lỗi và A Triết nghe thấy tiếng đóng cửa cũng chạy tới, giúp cậu đỡ người lên bờ.
Viên Mục Dã đặt người nằm thẳng rồi kiểm tra nhịp tim đầu tiên, nhưng thấy nhịp tim của ông lão đã ngừng nên lập tức tiến hành hồi sức tim phổi cho ông. Sau nhiều lần cố gắng, cuối cùng ông lão cũng tự thở được, nhưng ý thức của ông vẫn chưa tỉnh táo lắm.
Viên Mục Dã không ngờ mình cứu người lên trong khoảng thời gian ngắn vậy mà tim đã ngừng đập, thử nghĩ mà xem, nếu cậu tới muộn vài phút, có lẽ chỉ còn cơ hội nhặt xác cho đối phương.
Viện trưởng Ngô thở dài nói:
Tôi vẫn chưa nắm rõ tình hình cụ thể, các bác sĩ vẫn đang tích cực cấp cứu. Ông cụ đó họ Vương, năm nay đã 84 tuổi, là khách thường trú trong viện, ở đây gần 6 năm rồi. Vốn sức khỏe ông cụ Vương vẫn coi như khỏe khoắn, còn rất thích vận động. Ai ngờ hai năm trước đột nhiên bị bệnh thoái hóa não, hay được là Alzheimer… Các cậu cũng biết, tổn thương mà căn bệnh này gây ra cho não là không thể chữa lành, bởi vậy mấy năm nay bệnh tình của ông ấy ngày càng sa sút, thường xuyên thừa lúc điều dưỡng không chú ý mà làm vài việc kỳ lạ. Hôm nay cũng nhân lúc điều dưỡng ngủ gật, tự mình lặng lẽ chạy ra, nếu không phải bị cậu bắt gặp, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Viên Mục Dã gật gù:
Hóa ra là như thế. Với tình huống hiện tại, có phải cần lập tức thông báo cho người nhà của ông ấy không?
Viện trưởng Ngô ngẫm nghĩ rồi nói:
Phải xem tình trạng của ông cụ Vương rồi mới quyết định, nếu không có gì trở ngại, sáng mai trời sáng hẵng thông báo là được. Nếu thật sự có bất trắc gì… tất nhiên chúng tôi sẽ lập tức báo cho người nhà.
Trời sáng mới thông báo ư? Không phải nên thông báo cho họ trước tiên ư?
Viên Mục Dã ngờ vực.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.