Chương 1069: Lòng biết ơn


Viên Mục Dã gật đầu:
Là người đứng đầu viện điều dưỡng, khi xảy ra chuyện như thế này, chắc chắn bà ta phải kiểm tra camera gi8ám sát đầu tiên. Lý do tới hỏi tôi là muốn xác định xem thử tôi có nhìn thấy chuyện gì không nên thấy hay không thôi.

Thạch Lỗi ở cạnh nói như suy tư:
Không ngờ viện điều dưỡng này cũng đen tối ghê thật… Ngày mai đường được thông rồi, chúng t9a hãy lập tức rời khỏi đây thôi.



Vội gì chứ?
A Triết hơi khó hiểu.
Viên Mục Dã trầm giọng nói:
Tối hôm qua chúng ta đã gọi điện thoại với nhau rồi.

Vương Hồng Vũ sửng sốt, sau đó lập tức quay đầu nói với viện trưởng Ngô:
Hãy xếp cho chúng tôi một căn phòng cho khách, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu Viên.

Thạch Lỗi hơi mất kiên nhẫn:
Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy. Không phải ông ta hãy còn chưa chết ư? Mau ngủ tiếp một lát đi, sáng mai chúng ta sẽ đi ngay. Nếu còn tiếp tục ở lại đây… tôi cảm thấy mình cũng sắp bước nửa chân xuống mồ rồi đấy.

Sáng sớm hôm sau, ba người Viên Mục Dã mới vừa ra khỏi phòng đã nghe tiếng ồn ào bên ngoài, đi ra ngoài xem thì thấy có chiếc máy bay trực thăng đáp xuống mặt cỏ cách đó không xa. Một người đàn ông hơn 40, sắc mặt hơi u ám bước từ bên trên xuống.
Thạch Lỗi gõ đầu gã:
Có phải cậu đần kh6ông hả? Biết rõ là một vũng nước đục mà còn muốn đâm đầu vào ư? Đương nhiên là rời khỏi đây càng nhành càng tốt rồi!

5Viên Mục Dã hiểu đây là tác phong trước sau như một của Thạch Lỗi. Chuyện không liên quan đến mình mà cũng chẳng có lợi ích gì để vơ vét, tất nhiên Thạch Lỗi không muốn nhúng tay. Nhưng trong lòng Viên Mục Dã biết rõ chuyện này tuyệt đối không đơn giản, dù gì chân trước ông cụ ấy vừa mới cầu cứu với mình, sau lưng đã bị người ta đẩy xuống hồ nhân tạo cơ mà…
Thạch Lỗi thấy sắc mặt Viên Mục Dã âm u thì thở dài, nói:
Lại suy nghĩ vớ vẩn gì đấy? Chắc chắn không phải vì cuộc điện thoại của cậu đâu. Ông già có thể xin người ngoài như cậu giúp đỡ chứng tỏ ông ta đã cảm nhận được mình sẽ gặp nguy hiểm. Cậu đã làm điều mình có thể làm được rồi, là ông con trai kia không tin thì đâu còn cách nào nữa?!

Viên Mục Dã thở dài đáp:
Tuy đúng là vậy, nhưng ông cụ Vương đã cầu cứu với tôi rồi… mà tôi lại không làm đến nơi đến chốn.

A Triết tỏ vẻ khinh thường:
Có tiền ghê gớm nhỉ!

Thạch Lỗi buồn cười quá:
Cậu có tiền cũng có thể ngang tàng như vậy mà. Cậu xem người ta đi, đường bị gián đoạn thì đi máy bay trực thăng tới đây. Nếu chúng ta lái máy bay đến đây thì có phải giờ này đã đi từ lâu rồi không?

Nghĩ đến đây Viên Mục Dã không khỏi nảy sinh cơn lạnh lẽo từ tận đáy lòng. Nếu đúng là ông cụ Vương bị người ta đẩy xuống nước bởi vì đã cầu cứu mình, thì trừ ba người bọn họ biết chuyện này ra, cũng chỉ còn lại chủ nhân của dãy số kia, cũng chính là con trai của ông cụ Vương.
Thời nay, không phải không có chuyện con giết cha, nhưng tại sao đối phương phải làm như vậy? Mọi việc đều phải có động cơ mới đúng… Chẳng lẽ chỉ bởi vì cuộc điện thoại của mình hay sao!?
Ba người đang tò mò là ai mà phô trương ngần ấy thì thấy Trương Hiểu Bân bước tới và nói:
Đêm qua ông cụ Vương đã qua đời, đây là con của ông ấy, Tiểu Vương.

Viên Mục Dã khiếp sợ hỏi:
Qua đời?! Không phải lúc đó ông ấy đã lấy lại được nhịp thở tự nhiên sao?

Trương Hiểu Bân thở dài:
Nghe nói là chết vì nhiễm trùng phổi… Dù sao tuổi tác của ông cụ Vương đã cao rồi, thật sự không chịu nổi sự giày vò như vậy.

Viên Mục Dã không ngờ ông cụ Vương lại chết, nghĩ đến việc trước đây ông ấy đã từng xin mình giúp đỡ, trong lòng Viên Mục Dã rối bời, nếu lúc ấy cậu để ý hơn, có lẽ sẽ không có kết quả hiện giờ.
Trong phòng tiếp khách của viện điều dưỡng, Viên Mục Dã không nhìn thấy nét khổ sở khi vừa tang cha trên mặt Vương Hồng Vũ. Anh ta nói như thể việc công xử theo phép công:
Cậu Viên, đầu tiên tôi xin cảm ơn cậu một lần nữa vì đã làm mọi việc cho cha tôi. Thật ra ngày hôm qua, sau khi nhận được điện thoại của cậu, tôi đã lập tức gọi điện cho viện trưởng Ngô, dò hỏi tình hình gần đây của cha. Theo như lời bà ấy, trong khoảng thời gian này cha tôi vẫn ở trong trạng thái phát bệnh, đôi khi biết mình là ai, đôi khi lại không biết, cho nên bọn họ luôn canh chừng bên cạnh 24/24 giờ. Chẳng qua tôi không ngờ là, đêm qua bởi vì nhân viên công tác nhất thời sơ sẩy mà cha tôi đã…

Mặc dù Vương Hồng Vũ hơi nghẹn ngào khi nói tới đây, nhưng Viên Mục Dã lại không nhận ra chút xíu thật lòng nào trong đó. Xem ra quả nhiên cặp cha con này có vấn đề, nhưng hiện nay Viên Mục Dã cũng không thể chắc chắn cái chết của ông cụ Vương nhất định có liên quan với Tiểu Vương.
Lúc này viện trưởng Ngô dẫn con trai ông cụ Vương tới và nói:
Chủ tịch Vương, đêm qua là cậu Viên đã cứu ông cụ Vương từ dưới nước lên.

Đối phương chủ động bắt tay với Viên Mục Dã:
Chào cậu, tôi là Vương Hồng Vũ, cảm ơn cậu đã ra tay cứu giúp đêm qua, tiếc rằng cha tôi vẫn không qua khỏi.

A Triết trợn ngược mắt:
Trừ khi đầu óc tôi bị úng nước mới lái máy bay tới đây…

Lúc này viện trưởng Ngô dẫn theo mấy nhân viên tiến lên chào đón, ân cần khỏi phải bàn, vừa nhìn cái biết ngay đối phương là một siêu đại gia… Có điều hình như tâm trạng của vị đại gia này không vui cho lắm, mặt đen thui suốt đường đi, không nói một lời.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã lễ phép nói:
Tôi hiểu ý anh Vương. Tôi sẽ giữ bí mật với bên ngoài chuyện cha anh đã từng xin tôi giúp đỡ. Nhưng trong viện điều dưỡng có camera giám sát khắp nơi, tôi cũng không thể cam đoan có ai khác thấy cảnh đó qua camera giám sát hay không.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.