Chương 1076: Có thù tất báo


Xử lý Trương Vĩ xong, Viên Mục Dã đi về phía căn nhà trệt… Ai ngờ cậu vừa mới đến gần đã nghe thấy bên trong vang lên vài tiếng kêu rên và một s8ố tiếng cười châm biếm hi hi ha ha. Viên Mục Dã vội đến sát cửa sổ nghiêng người nhìn vào, thấy mấy tên bảo vệ đang múa may gậy gộc và liên tục3 đánh Thạch Lỗi và A Triết bị xích sắt treo ở giữa không trung.

Viên Mục Dã đếm thử, bên trong tổng cộng có sáu tên bảo vệ, sau đó cậu 9sờ xương sườn phía bên phải của mình… Với tình trạng hiện giờ, một hơi đối phó với nhiều người như vậy có lẽ sẽ quá sức Viên Mục Dã, nhưng nếu 6chậm trễ nữa, e rằng Thạch Lỗi và A Triết ở bên trong sẽ không chịu nổi.

Nghĩ vậy, Viên Mục Dã bèn nhặt một cục đá ở dưới đất lên, đột 5ngột đập vào cửa kính của căn nhà bên cạnh. Tiếng
choang
vang lên, một tấm kính nguyên vẹn lập tức bị đập vỡ.
Tiếng vang rất lớn, chỉ cần những người bên trong không điếc thì chắc chắn đều có thể nghe thấy. Quả nhiên, có hai tên nhanh chân chạy ra nghe ngóng. Nghĩ đến hoàn cảnh hiện giờ của Thạch Lỗi và A Triết, dĩ nhiên Viên Mục Dã sẽ không nương tay, dứt khoát đánh ngất luôn hai người đó.
Bốn người còn lại thấy đồng nghiệp đi ra ngoài xem xét chậm chạp không về nên lập tức nổi lòng nghi ngờ, vì thế bọn họ cùng ra ngoài xem thử thế nào. Viên Mục Dã thừa cơ nhảy vào trong phòng từ cửa sổ phía sau, thả Thạch Lỗi và A Triết chỉ còn lại có nửa cái mạng xuống dưới.
Ai ngờ Viên Mục Dã mới vừa thả người xuống thì bốn tên kia đã chạy trở lại, cậu chẳng kịp xem xét tình trạng của hai người Thạch Lỗi, chỉ có thể rút côn ra đỡ… Nếu là Viên Mục Dã bình thường, một chọi bốn không phải vấn đề lớn, nhưng lúc này trên người cậu có vết thương, cho nên khó tránh khỏi sẽ lộ ra một chút sơ hở.
Viên Mục Dã quay đầu lại xem thử tình trạng của Thạch Lỗi và A Triết. Với mức độ vết thương trước mắt của hai người bọn họ, chắc chắn không thể nào đi bộ xuống núi, mà con đường xuống núi vừa bị lũ quét vừa bị lở đất, cho nên chắc cũng không lái xe xuống được.
Lúc Viên Mục Dã suy xét xem nên thoát thân như thế nào, A Triết lung lay đứng lên khỏi mặt đất, đi về phía ba tên kia. Viên Mục Dã vốn tưởng rằng A Triết đi đá mấy đá cho hả giận, ai ngờ khi A Triết đi đến trước mặt ba người, gã chợt phun ra một lưỡi dao từ trong miệng, sau đó kẹp lưỡi dao bằng khe hở ngón tay và lướt qua cổ của một người trong đó, cắt đứt cổ của đối phương…
Động tác của A Triết rất nhanh, đến lúc Viên Mục Dã phản ứng lại là gã đang làm gì, cả ba người kia đã run rẩy bịt lấy cổ ngã ra đất.
Bốn tên kia cũng biết chút ít võ nghệ, hơn nữa cả đám đều ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Có mấy lần suýt nữa Viên Mục Dã đã bị gậy gộc trong tay bọn họ đánh trúng chỗ hiểm. Đến cuối cùng, Thạch Lỗi bò dậy khỏi mặt đất, túm một cái tạ tay năm cân lên và nện vào đầu một tên.
Nhất thời máu bắn tung tóe, cái đầu xui xẻo kia chỗ đỏ chỗ trắng như trái dưa hấu nát… Cả ba người còn lại đều choáng váng, nhìn Thạch Lỗi máu me đầy người bằng vẻ mặt hoảng sợ, như thể gã là ác quỷ bò lên từ dưới địa ngục.
Viên Mục Dã thừa cơ đập mạnh côn vào cẳng chân ba người còn lại, cơn đau bất chợt đến khiến tất cả bọn họ đều ngã lăn ra đất ôm cẳng chân kêu la oai oái… Thạch Lỗi thấy Viên Mục Dã đã đánh gãy cẳng chân của ba người thì mới ném tạ tay xuống, ngã người xuống đất lần nữa.

Anh…
Viên Mục Dã nhất thời hơi nghẹn lời.
A Triết mặt mũi bầm dập quát Viên Mục Dã:
Anh cái gì mà anh?! Không giết bọn chúng… thì chúng sẽ còn tới giết chúng ta!

Trong lòng Viên Mục Dã hiểu, đây mới là phong cách làm việc của Thạch Lỗi và A Triết. Khi bọn họ và mình hành động cùng nhau, phần lớn thời gian đều nhân nhượng
lương tâm
của cậu, nhưng một khi cảm thấy chịu thiệt, chắc chắn họ sẽ lập tức để lộ bản tính có thù tất báo của mình.
Viên Mục Dã bị quát, cậu chẳng nói câu nào mà nhanh chóng đến bên cửa sổ xem xét tình hình bên ngoài. Không nên ở đây lâu, sau khi Trương Hiểu Bân phát hiện mình chạy trốn sẽ lập tức đến đây kiểm tra, bởi vậy Viên Mục Dã cần phải đưa Thạch Lỗi và A Triết rời khỏi đây ngay lập tức mới được.

Cậu bước sang đỡ Thạch Lỗi dậy:
Anh còn đi được không?


Thạch Lỗi cười đáp:
Không chết được đâu, có điều phải tìm chỗ an toàn cho tôi nghỉ lấy hơi cái đã…


Viên Mục Dã cố nhớ lại bản vẽ mặt phẳng của viện điều dưỡng ở trong đầu, muốn tìm ra một chỗ an toàn có thể tạm thời chứa chấp ba người bọn họ… Chỉ tiếc điện thoại di động của cậu đã bị lấy mất rồi, cho nên hiện giờ Viên Mục Dã chỉ có thể tìm kiếm một chỗ trốn lý tưởng bằng trí nhớ thôi.

Với hoàn cảnh trước mắt của ba người bọn họ, không có nhiều nơi có thể trốn tránh. Viên Mục Dã đỡ Thạch Lỗi, kéo A Triết ra khỏi phòng tập thể thao, nhất thời cũng không biết nên đi đâu, kết quả ba người đánh bậy đánh bạ đi tới tòa nhà chung cư mà các cụ già ở…

Viên Mục Dã thầm biết rõ nơi này có camera giám sát khắp nơi, cho nên nếu muốn trốn ở đây, chắc chắn không thể đi vào bằng cửa chính. Thế nên ba người bọn họ cố tình né camera, chui vào từ một cửa sổ thông gió đằng sau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.