Chương 1077: Bà lão
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1168 chữ
- 2022-02-09 03:21:59
A Triết ném một viên sô-cô-la vào miệng và nói:
Chẳng phải mụ kia nói buổi tối sẽ mở tiệc chiêu đãi chúng ta à? Nếu biết trước thì tôi 8sẽ không đi, cứ ăn no đã rồi tính!
Thạch Lỗi khẽ hừ một tiếng:
Đừng có mà tưởng bở, đó là Hồng Môn Yến đấy...
A Triết nói mạnh miệng:
Cần gì ngày mai, tôi có thể đi ngay bây giờ!
Thạch Lỗi trừng mắt nhìn gã:
Muốn đi thì cậu tự đi đi, tôi không đi nổi, một lát nữa...
Không ngờ ba người vừa trốn vào tủ quần áo thì bỗng nghe thấy tiếng có vài người tiến vào, lòng Viên Mục Dã nhất thời trầm xuống, chẳng lẽ tung tích của họ bị phát hiện? Nhưng một lát sau, cậu lại nghe thấy tiếng mở ngăn kéo như đang tìm kiếm thứ gì đó...
Một người phụ nữ cất giọng lạnh lùng:
Đi vào thay quần áo...
A Triế3t tức giận nói:
Thế vẫn tốt hơn là trở thành một con ma đói!
Viên Mục Dã thấy hai người vẫn còn sức để cãi cọ thì xem ra họ 9bị thương không nghiêm trọng lắm. Cậu bèn đi đến trước tấm gương trong phòng vệ sinh và vén áo lên để nhìn chỗ xương sườn bên phải... V6à một mảng vết bầm lớn màu xanh tím xuất hiện trong gương.
Biết rồi, tôi muốn nghỉ ngơi!
Một giọng nói hiền lành đáp lại.
Sau khi tiếng đóng cửa phòng vang lên, căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, ba người trong tủ liếc nhìn nhau mà không biết có nên ra ngoài luôn hay không, cho đến khi giọng nói hiền lành đó lại vang lên lần nữa:
Ra đi, bọn họ đã đi xa rồi...
Đó là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, mặc dù tóc đã trắng xóa nhưng không khó để nhận ra khi còn trẻ bà ta chắc chắn là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Thông qua ánh mắt trong giây phút tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, Viên Mục Dã biết rằng bà lão này không hề đơn giản...
Lúc này, giọng nói nghiêm khắc của người nhân viên trước đó lại vang lên:
Không được phép giấu bất kỳ đồ ngọt nào, lần sau nếu để tôi tìm thấy thì bà đừng nghĩ đến chuyện xem tivi nữa!
Cả ba người đều rất hồi hộp, không biết chủ nhân căn phòng này sẽ thế nào khi nhìn thấy ba người họ đang trốn trong tủ treo quần áo...
Khi cánh cửa tủ quần áo bị mở ra, một tia sáng chiếu vào mặt Viên Mục Dã, sau đó một bàn tay trắng muốt thò vào lấy chiếc áo khoác len trên đầu cậu. Trong trường hợp này, chỉ cần đối phương không mù thì chắc chắn có thể nhìn thấy ba người Viên Mục Dã, nhưng người này lại coi như không có chuyện gì xảy ra, bà ta kéo một chiếc áo khác phủ lên mặt Viên Mục Dã, sau đó nhẹ nhàng đóng cánh cửa gỗ lại.
Viên Mục Dã lúng túng giải thích:
Chúng cháu vẫn chưa ăn tối, cho nên...
Ai ngờ A Triết lại nói một cách rất thô lỗ:
Sô-cô-la của bà sắp hết hạn rồi, có giấu thì cũng phải giấu thứ gì tốt chứ!
Bà lão sầm mặt xuống:
Hết hạn thì sao? Có ăn đã là tốt lắm rồi! Nếu ngại thì cậu đừng ăn! Đã xin cơm mà còn chê cơm thiu?
Dù sao cũng đang ở trong phòng của người ta, hơn nữa vừa rồi bà lão còn giúp bọn họ, vì vậy Viên Mục Dã vội vàng hòa giải:
Dì à, dì đừng nóng, người bạn này của cháu không có não đâu, dì đừng chấp anh ta...
Ai ngờ Thạch Lỗi mới nói được nửa câu thì đột nhiên nghe thấy có tiếng mở cửa từ phía cánh cửa, ba người lập tức tìm kiếm chỗ ẩn nấp, nhưng tìm đi tìm lại thì thấy có vẻ chỉ có mỗi chiếc tủ quần áo trong phòng ngủ là thích hợp nhất.
Theo kế hoạch trước đấy của Viên Mục Dã, nếu chủ nhân của căn phòng trở về, trước tiên họ sẽ không chế người đó, và khi họ rời đi vào sáng sớm hôm sau sẽ thả người ra. Dù sao những người già ở chỗ này đều sống kiểu mơ mơ màng màng, chắc sẽ không có ai phát hiện sơ hở gì.
A Triết vừa định nói gì đó thì bị Viên Mục Dã trừng mắt, gã đành hậm hực ném một viên sô-cô-la vào miệng rồi ngồi xuống bên cạnh không nói gì nữa.
Không ngờ đúng lúc này bụng của Viên Mục Dã lại phản chủ mà sôi ùng ục, bà lão nghe thế bật cười, nói:
Xem ra đến cả sô-cô-la hết hạn mà cậu còn chưa được ăn... Được rồi, hôm nay tôi làm người tốt đến cùng vậy, nếu không tôi sẽ phải nghe ba người chơi một bản giao hưởng bằng bụng cả đêm mất.
Nếu đối phương đã nói như vậy, ba người bọn họ cũng không tiện tiếp tục ngồi trong tủ quần áo nữa, thế là Viên Mục Dã dẫn đầu đẩy cửa tủ và bước ra ngoài.
Nhìn thấy ba người trẻ tuổi chui ra từ tủ quần áo của mình, bà lão vừa cười vừa hỏi:
Vừa rồi bên ngoài tòa nhà rất lộn xộn... Chắc là đang tìm ba cậu hả?
Mặc dù vết thương trông hơi đáng sợ, nhưng theo kinh nghiệm trước đâ5y, Viên Mục Dã biết chỗ đó chỉ hơi bị rạn xương một chút, nếu không cậu đã chẳng đứng được và đâu thể chiến đấu với bốn gã vừa rồi chứ?
Sau khi điều chỉnh một chút, Viên Mục Dã bước ra khỏi phòng vệ sinh và hỏi:
Hai anh cảm thấy thế nào? Nghỉ một đêm rồi mai có thể đi tiếp không?
Viên Mục Dã ngượng ngùng:
Dì à, bọn cháu chỉ tạm thời trốn trong phòng của dì thôi, và sẽ rời đi vào rạng sáng, hơn nữa bọn cháu cũng cam đoan sẽ tuyệt đối không làm tổn thương đến dì.
Bà lão mỉm cười, sau đó liếc nhìn nửa hộp sô-cô-la trong tay A Triết và nói:
Tôi đang tự hỏi tại sao không bị họ tìm được? Hóa ra là vào bụng của ba người rồi!
Bà lão nói xong bèn đi đến bên cạnh giường, bà ta di chuyển chiếc tủ đầu giường, lật tấm thảm và gỡ hai tấm ván sàn ra, cuối cùng để lộ một cái hốc bí mật dưới sàn nhà...
Đây là bộ sưu tập cá nhân của tôi trong hai năm qua, nếu không ăn thì cũng sắp hết hạn sử dụng rồi, hôm nay coi như làm lợi cho mấy cậu nhóc các cậu vậy!
Bà lão vừa lấy đồ ra vừa nói với vẻ đau lòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.