Chương 1078: Một đi không trở lại
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1128 chữ
- 2022-02-09 03:21:57
Sau đó bà lão kể với mấy người Viên Mục Dã rằng mình tên Liễu Hâm, khi còn trẻ là một nhà văn nổi tiếng, bởi vì tính cách khá phó8ng khoáng nên bà Liễu sống một cuộc đời tự do không bị gò bó... Chồng của bà Liễu là một viên chức nhà nước, tình cảm giữa hai n3gười rất tốt, bởi vì lo lắng cho thể trạng của bà Liễu nên bọn họ quyết định không sinh con.
Từ khi hai người bọn họ quy9ết định không sinh con, họ đã lên kế hoạch cho cuộc sống về già, mà bà Liễu cũng tin chắc rằng với năng lực của họ hoàn toàn có 6được một cuộc sống tốt khi tuổi đã xế chiều...
Bà Liễu cười ngượng:
Tôi đúng là nhà văn, nhưng khi còn trẻ tôi cũng đã học điều dưỡng, mấy vết thương nhỏ trên người các cậu không làm khó được tôi đâu...
Dù sao bà lão cũng xuất phát từ lòng tốt, nên Viên Mục Dã không tiện từ chối, cậu bèn chủ động vén áo và để lộ vết thương của mình...
Bà Liễu lắc đầu:
Không dài... Có khi buổi sáng còn nhảy nhót tưng bừng, đến buổi tối đã không bình thường, có khi cả đêm không gặp, ngày hôm sau gặp lại đã thành kẻ ngốc rồi.
Trong trường hợp nào mới khiến người ta trở thành kẻ ngốc trong một đêm chứ?
Viên Mục Dã hơi hoang mang.
Thật ra có rất nhiều người già biết mình bị lừa ngay sau khi chuyển vào, bọn họ kêu gào suốt ngày muốn rời khỏi đây, nhưng bà Liễu lại phát hiện những người già này nhanh chóng trở nên ngây ngốc, giống như những cái xác không hồn...
Bà Liễu biết nếu mình cũng
không nghe lời
giống bọn họ, sớm muộn gì mình cũng biến thành như vậy, vì thế bà Liễu cố tình giả ngu và cố tình bắt chước một số triệu chứng của bệnh Alzheimer, nhờ thế bà ta mới thoát cảnh bị biến thành một kẻ ngốc...
Thạch Lỗi trầm ngâm:
Nếu như không phải do họ ăn cái gì đó... Vậy chẳng lẽ viện điều dưỡng đã làm gì họ?
Viên Mục Dã bèn hỏi bà Liễu:
Quá trình những người già này trở thành ngu ngốc có dài không?
Vấn đề là khi bà Liễu chuyển vào sống trong viện điều dưỡng, bà ta phải ký vào giấy ủy quyền, tức là ủy quyền cho cháu trai Chu Tranh toàn quyền đứng ra xử lý tất cả công việc khi bà Liễu bị bệnh không thể giải quyết...
Nhưng sau khi ký tờ giấy ủy quyền này, tất cả mọi thứ đã thay đổi... Chu Tranh cầm giấy ủy quyền và không bao giờ trở lại nữa, kể từ đó, bà Liễu bị đủ các loại
bệnh
khác nhau nên phải ở lại viện điều dưỡng để điều trị, nếu không có sự đồng ý của Chu Tranh, bà Liễu vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này.
A Triết nghe bà Liễu nói thế thì nghĩ ngay đến món ăn đen sì mà trước đó mấy ông bà già kia đã ăn, gã buồn nôn nói:
Bà chắc chắn nguyên nhân không phải do thứ cháo buồn nôn đó chứ?
Không ngờ bà Liễu lại nhìn A Triết như nhìn một thằng ngốc:
Cậu là đồ ngốc đấy hả? Những thứ để các cậu nhìn thấy đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, tôi cũng đã xem qua công thức nấu cháo gạo đó, thành phần của nó thật sự rất tốt cho sức khỏe, hơn nữa tôi cũng ăn nó hàng ngày mà có ngốc đâu!
Nhưng khi bà Liễu nhìn thấy Viên Mục Dã bị thương nặng như vậy thì hơi lúng túng, bà ta cười và bảo:
Tôi rút lại lời vừa nãy... Đoạn xương sườn này của cậu rất có thể đã bị gãy rồi.
Viên Mục Dã cười thảm:
Đúng là cháu bị thương... Nhưng không nghiêm trọng đến thế đâu.
Nghe đến đây, Viên Mục Dã tò mò hỏi:
Bọn họ đã cho những người già uống thuốc gì sao?
Bà Liễu lắc đầu:
Chắc là không... bởi vì chúng tôi ăn uống đều giống nhau.
Thấy cả ba đều đã ăn no, bà Liễu lấy chai rượu thuốc trong tủ ra và bảo:
Qua đây đi, làm ơn thì làm ơn cho chót... Tôi sẽ chữa vết thương cho ba thằng nhóc cậu vậy.
A Triết nghe xong lập tức né ra xa:
Bà là một nhà văn viết tiểu thuyết chứ không phải bác sĩ đâu... Đừng chữa trị linh tinh cho chúng tôi có được không!
Cháu bà Liễu tên là Chu Tranh, trong hơn một năm sau khi chú của gã qua đời, Chu Tranh đã chăm sóc cho bà Liễu rất tốt, gã cũng sắp xếp công việc rất ổn thỏa. Sau khi trải qua nỗi đau mất chồng, bà Liễu chẳng còn tâm trạng nào để sáng tác nữa và chỉ muốn tìm một chỗ để sống ẩn dật. Cũng chính vào lúc này, Chu Tranh đã nhắc đến viện dưỡng lão Suối nước nóng Nhạc Khang.
Lúc đầu bà Liễu chỉ muốn đến đây xem thử, kết quả là nơi này cho bà ta một cảm giác rất tốt, bất kể cơ sở vật chất hay phong cách phục vụ của nhân viên đều khiến bà Liễu cảm thấy rất dễ chịu... Vì vậy bà Liễu đã nảy sinh ý muốn vào ở lâu dài...
Nhưng bà Liễu có tính toán đến mức nào thì cũng không thể ngờ được chồng 5mình lại qua đời sớm hơn một bước, đây là một cú sốc quá lớn đối với bà Liễu. Sau một năm chìm trong đau khổ, bà Liễu giao bản quyền tác phẩm và các công việc khác cho người cháu của chồng quản lý.
Nhưng bà Liễu không ngờ được rằng đây mới chỉ là khởi đầu của một cơn ác mộng...
Bà Liễu thấy vậy bèn xịt một chút thuốc giảm đau cho Viên Mục Dã, sau đó lại đưa hai viên thuốc giảm đau cho cậu và nói:
Cậu uống hai viên đi...
So sánh với Viên Mục Dã, mặc dù Thạch Lỗi và A Triết có vẻ bị thương nặng, nhưng thật ra bọn họ lại không bị tổn thương đến xương cốt mà chỉ bị chấn thương ngoài da... Sau khi bà Liễu dùng phương pháp xoa bóp
gia truyền
, có vẻ như vết thương đã bớt sưng. Nhưng quá trình này không hề dễ chịu, A Triết và Thạch Lỗi đau đến nghiến răng nhưng lại không dám phát ra âm thanh quá to.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.