Chương 1081: Dọa nạt
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1143 chữ
- 2022-02-09 03:21:53
Trương Hiểu Bân cười hì hì:
Xuống Địa Ngục? Anh nói cho tôi biết Địa Ngục ở đâu đi? Anh đã gặp rồi à? Hay là gã đã gặp? Hơn nữa tôi làm vậy là 8giúp những ông bà già kia bớt đau khổ... Các người không biết đấy thôi, tôi đã sống ở đây mười năm, ngày nào cũng thấy đủ các loại người già số3ng trong đau đớn, bọn họ không cam tâm già đi như vậy, nhưng lại không thể ngăn cản bước chân của thời gian, cuối cùng bọn họ chỉ có thể sống t9rong sự giày vò cả về tinh thần và thể xác rồi chậm rãi chết đi. Nhưng các người nhìn mấy ông bà già bây giờ đi, ngày nào họ cũng rất hạnh phúc6, cho dù chết đi ngay giây phút sau đó, bọn họ cũng không cảm thấy bất kỳ đau đớn hoặc sợ hãi nào.
Viên Mục Dã cười lạnh:
Sống như v5ậy khác gì chết? Kỹ thuật này từ lâu đã bị giới y học quốc tế công nhận là một phẫu thuật cực kỳ vô nhân đạo và lố bịch, không ngờ với trình độ y học phát đạt như ngày hôm nay... Nó lại bị cậu dùng để khống chế những người già ở đây?
Trương Hiểu Bân cũng không hề phản bác mà chỉ tò mò nhìn Thạch Lỗi, hắn nói:
Tại sao mày rơi vào tình cảnh như thế này rồi mà vẫn biểu hiện nhẹ nhàng thế?
Thạch Lỗi nhún vai:
Chịu thôi, tao chính là người như vậy... Mày muốn nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt tao à? Tao khuyên mày đừng có nằm mơ nữa.
A Triết thấy vậy lập tức giận dữ chửi mắng:
Trương Hiểu Bân, mày dám...
Trương Hiểu Bân buồn cười nói:
Tao có gì mà không dám, mày là A Triết? Tao đã điều tra tư liệu về mày rồi, chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là một thanh niên bình thường, thật ra tao rất tò mò, mày dựa vào cái gì để luôn đi theo bên cạnh Thạch Lỗi thế? Mày bây giờ ngoài việc dọa nạt ra thì còn nói được gì khác không?
Viên Mục Dã nghiêng đầu hỏi:
Như vậy chẳng phải đúng ý anh à?
Cái cứt ấy, một cơ thể bị tổn thương não nghiêm trọng không hề có bất kỳ giá trị lợi dụng nào đối với tôi!
Đối phương lạnh lùng nói.
Có lẽ do Trương Hiểu Bân cảm thấy A Triết không dễ trêu vào, nên hắn nhìn sang Viên Mục Dã và hỏi:
Anh thì sao? Anh có muốn thử một chút không?
Viên Mục Dã vừa định trả lời Trương Hiểu Bân, thì bỗng giọng nói trong đầu đột nhiên vang lên:
Nếu gã dám đến gần cậu... Tôi sẽ giết chết gã ngay, nếu không một khi thùy trán của cậu bị cắt bỏ, cậu sẽ vĩnh viễn sống như một thằng ngu.
Câu nói bất ngờ đầy khó hiểu của Viên Mục Dã khiến tất cả những người ở đây đều kinh ngạc, ngay cả Thạch Lỗi cũng hơi híp mắt lại, gã không hiểu Viên Mục Dã đang định làm gì...
Viên Mục Dã thấy tất cả đều nhìn mình thì hiểu vừa rồi mình hơi lỡ lời, vì vậy cậu lúng túng chữa cháy:
Tôi vừa nói là... Chỉ có những người ngốc mới muốn thử.
Trương Hiểu Bân gật đầu tỏ vẻ đồng ý với câu nói của Thạch Lỗi, hắn suy nghĩ một lúc rồi bảo:
Đúng là như vậy, nếu dễ dàng biến mày thành thằng đần cũng không có gì hay. Nhưng nếu như...
Nói đến đây, hắn đột nhiên nhìn sang A Triết và hỏi:
Nếu tao cắt đứt thùy trán gã thì sao?
A Triết cười lạnh:
Mày có thể thử xem...
Trương Hiểu Bân thở dài, nói:
Các người thì biết cái gì? Tất cả những người đi đầu đều không được hầu hết những người khác hiểu, nhưng cuối cùng sự thật luôn chứng minh, chân lý luôn nằm trong tay một số ít người...
Thạch Lỗi nãy giờ vẫn chưa nói chuyện cũng không nhịn được mà cười khẩy:
Mày đục lỗ trên đầu người ta mà gọi là chân lý? Tao thấy loại người như mày mà sống ở thời xưa, chắc chắn đã bị coi là kẻ điên và bị thiêu chết rồi...
Sau khi nghe Trương Hiểu Bân nói như vậy, A Triết ngước mắt nhìn Trương Hiểu Bân và gằn từng chữ một:
Mày có thể thử xem liệu tao có phải chỉ là một người bình thường không...
Viên Mục Dã không biết A Triết nói như vậy là muốn dọa Trương Hiểu Bân hay thế nào, nhưng cậu thấy dường như gã muốn đổ thêm dầu vào lửa. Nghĩ vậy nên Viên Mục Dã muốn chuyển sự chú ý của Trương Hiểu Bân sang phía mình, dù sao trong cơ thể cậu vẫn còn con yêu tinh dây leo, vào lúc mấu chốt chắc vẫn có thể giữ được tính mạng.
Trương Hiểu Bân, sao cậu cứ chơi mãi cái trò này vậy nhỉ? Nói thật lòng nhé, cậu không cùng đẳng cấp với chúng tôi đâu, nếu tôi là cậu thì sẽ không đi báo thù để đỡ tự chuốc lấy nhục... Cậu có thể sống đến bây giờ đã không dễ dàng, tại sao lại không biết quý trọng thế?
Viên Mục Dã mỉa mai.
Thạch Lỗi nghe xong là biết Viên Mục Dã muốn làm gì, gã nghiêng đầu nhìn Trương Hiểu Bân rồi hỏi:
Sao nào? Tiếp theo là dọa nạt à?
Trương Hiểu Bân cười khẩy:
Tao thật sự rất tò mò, loại người như mày mà bị cắt bỏ thùy trán thì sẽ thế nào?
Thạch Lỗi tỏ ra khinh thường:
Còn thế nào nữa? Tao cũng sẽ biến thành một thằng đần giống họ thôi, nhưng nếu làm như vậy thì mày lại càng không nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt tao, đúng không?
Trương Hiểu Bân nghi ngờ liếc nhìn Viên Mục Dã, sau đó lại nhìn sang A Triết, cuối cùng hắn nói với đồng bọn ở bên cạnh:
Mang dụng cụ vào đây!
Dụng cụ mà Trương Hiểu Bân nói chính là một thiết bị có thể cố định phần đầu ở giữa để ngăn mọi người di chuyển khi có dị vật đâm vào đáy mắt, sau khi bọn họ đẩy dụng cụ vào thì trực tiếp đặt nó ở sau lưng A Triết...
A Triết tức giận:
Viên Mục Dã, cậu ngậm miệng vào đi! Tại sao chỗ nào cũng có cậu thế nhỉ? Thằng nhóc này dám chê tôi bình thường, xem ra nó muốn chết rồi! Nhưng so sánh với tôi, cậu mới là người bình thường chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.