Chương 1082: A triết trở thành kẻ ngốc


Viên Mục Dã nghe là biết việc cầu cứu không thực tế rồi, nếu như để nó dễ dàng đạt được cơ thể của cậu, vậy thì hậu quả có thể sẽ rất8 khủng khiếp...

Lúc này, đầu của A Triết đã bị cố định và một đầu dò bằng kim loại với chiều dài đáng sợ đang từ từ tiến đến3 mắt trái của gã, dường như nó có thể cắm thẳng vào mắt A Triết bất cứ lúc nào... Mặc dù A Triết cố gắng né tránh nhưng đầu của gã l9ại không thể nhúc nhích, A Triết chỉ đành trơ mắt nhìn chiếc đầu dò sắc bén tiến dần đến mắt của mình.
Không ngờ Trương Hiểu Bân lại nóng lòng muốn thể hiện thành quả của mình với Viên Mục Dã và Thạch Lỗi, vì vậy hắn lập tức cởi hết dây trói trên người A Triết rồi cười ra lệnh:
Đầu tiên đi một vòng tại chỗ, sau đó... quỳ xuống cho tao.

A Triết nghe xong và làm theo với khuôn mặt vô cảm, mặc dù không cam tâm việc A Triết trở nên ngu ngốc rồi bị làm nhục, nhưng Viên Mục Dã và Thạch Lỗi lại chẳng làm được gì, bọn họ chỉ có thể yên lặng nhìn tất cả những chuyện này.
A Triết cười lạnh:
Chẳng phải mày đã điều tra tao rồi sao? Xem ra mày điều tra vẫn chưa kỹ! Hôm nay tao sẽ cho mày biết, vì sao mà tao có thể luôn đi theo bên cạnh Thạch Lỗi...

Lúc này, ngay cả Viên Mục Dã cũng bị A Triết làm cho kinh ngạc, cậu vội nhìn về phía Thạch Lỗi, nhưng lại thấy vẻ mặt của Thạch Lỗi rất bình tĩnh như thể đã biết A Triết không sao vậy... Viên Mục Dã đột nhiên hiểu ra, cơ thể của A Triết khác với con người, vì vậy gã mới tránh được vận rủi trở thành một kẻ ngốc.
Không ngờ ngay lúc Viên Mục Dã chuẩn bị nhắm mắt chờ chết, cậu bỗng thấy A Triết vừa rồi còn ngơ ngác lại đột ngột nở một nụ cười kỳ quái, sau đó gã bỗng xoay con dao găm rồi đặt lên cổ Trương Hiểu Bân...
Trương Hiểu Bân quá kinh ngạc:
Mày... Chuyện này không thể xảy ra được! Trên đời này làm gì có người nào bị cắt bỏ thùy trán xong mà vẫn còn ý thức tự chủ được chứ! Không thể nào!

Trương Hiểu Bân vội vàng nói với người của mình:
Mau thả... thả bọn họ.

Sau khi được cởi trói, Viên Mục Dã cử động cơ thể hơi cứng ngắc rồi nhìn xung quanh, cậu đang nghĩ xem lát nữa làm thế nào để thoát khỏi đây. Không ngờ lúc này Thạch Lỗi lại quay đầu nói với cậu:
Cậu ra ngoài tìm xe đi! Chúng ta sẽ đưa Trương Hiểu Bân đi cùng...

Trương Hiểu Bân bị A Triết dùng dao găm ấn vào cổ họng nên hắn không còn vẻ kiêu ngạo như vừa rồi nữa, đám thủ hạ của Trương Hiểu Bân muốn cứu người nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình nên cũng không dám manh động...

Thả người...
Cổ tay A Triết hơi dùng sức, mũi dao đã đâm rách làn da ở cổ họng Trương Hiểu Bân.
Viên Mục Dã muốn cứu 6A Triết, nhưng tiếc rằng cậu cũng đang bị trói trên ghế, mặc dù Viên Mục Dã muốn thu hút sự chú ý của Trương Hiểu Bân, nhưng đối phư5ơng lại có vẻ không quan tâm đến cậu, còn Thạch Lỗi thì lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện...
Cuối cùng, chiếc đầu dò kim loại cắm vào mắt A Triết, gã không phát ra bất cứ âm thanh nào trong toàn bộ quá trình này, ngoại trừ hai bàn tay bị trói bởi thắt lưng đang không ngừng siết chặt nắm đấm, và những đường gân xanh trên cánh tay chứng tỏ A Triết đang rất đau đớn.
Viên Mục Dã cứ nghĩ rằng sau khi Trương Hiểu Bân phẫu thuật cho A Triết xong thì sẽ đến lượt mình, không ngờ hắn lại đưa một con dao cho A Triết rồi nói:
Đi giết Viên Mục Dã...

Chiêu này của Trương Hiểu Bân đúng là rất hung ác, có vẻ như hắn đã linh cảm được Viên Mục Dã không dễ trêu vào, vì vậy Trương Hiểu Bân mới sai A Triết, một người đã ngoan ngoãn nghe lời mình ra tay. Hành động này của hắn khiến Viên Mục Dã trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.
Đúng như những gì Trương Hiểu Bân đã nói, cuộc phẫu thuật này chỉ diễn ra trong vài phút là kết thúc, nhưng nó có thể phá hủy toàn bộ tâm trí của một con người. Trong vài giây cuối, A Triết cuối cùng cũng ngừng giãy giụa, gã ngồi đó với vẻ mặt đờ đẫn như biến thành một người khác... Và ngay khi chiếc đầu dò kim loại được rút ra, một lượng máu nhỏ chảy ra từ khóe mắt A Triết, nhưng gã không hề có phản ứng với điều đó.
Viên Mục Dã hiểu rằng cuộc phẫu thuật đã gây ra tổn thương không thể phục hồi với não của A Triết, trong nhất thời cậu cảm thấy lòng mình sôi sùng sục, một luồng sát khí trào lên như thủy triều, cậu vô cùng hy vọng Trương Hiểu Bân có thể đi về phía mình vào lúc này.
Sau khi tài xế đỗ xe, anh ta bắt đầu chuyển đồ đạc từ phía sau xuống, Viên Mục Dã tranh thủ chui vào buồng lái rồi lái xe đi luôn, chỉ còn lại người tài xế ngơ ngác chửi bới qua kính chiếu hậu...
Khi Viên Mục Dã lái xe về, cậu vội vàng đi vào gọi mấy người Thạch Lỗi lên xe rời đi. Không ngờ vừa đẩy cửa ra, Viên Mục Dã đã ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc... Cậu nhìn xung quanh rồi chết sững tại chỗ.
Cậu nhìn thấy tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Thạch Lỗi và A Triết toàn thân nhuốm đầy máu ra, còn lại đều đã bị giết, và lúc này A Triết đang rút một con dao găm từ ngực của bà Liễu ra...
Viên Mục Dã khiếp sợ hô lên:
Anh làm gì thế?

Lúc ấy Viên Mục Dã cũng không nghĩ nhiều, bởi vì đã có kinh nghiệm của hai lần thất bại trước đó nên cậu biết, nếu muốn rời khỏi đây... họ phải dẫn Trương Hiểu Bân đi cùng. Bởi vì làm như vậy thì dù Trương Hiểu Bân có muốn giở trò gì, hắn cũng phải nghĩ đến sự an toàn của chính mình chứ, đúng không?
Nếu bọn họ đã chuẩn bị dẫn Trương Hiểu Bân theo thì đương nhiên không cần lén lút như trước đó nữa, vì vậy Viên Mục Dã định tìm một chiếc xe ở gần, không ngờ đúng lúc này lại có một chiếc xe tải chạy từ xa đến, chắc nó là xe chở đồ cho viện điều dưỡng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.