Chương 1107: Sát ý


Viên Mục Dã tỏ ra áy náy:
Thật xin lỗi, đáng ra phải để tôi mua những thứ này! Vậy mà lại để một cô gái như cô làm trước!


Bạch Văn Du8yệt cười:
Pháp luật đâu có quy định con trai phải mua đồ ăn vặt chứ, anh giúp xách đồ là được mà!


Cô... Cô không sao chứ?
Viên Mục Dã hỏi với vẻ mặt kỳ quái.
Không ngờ Bạch Văn Duyệt không trả lời Viên Mục Dã mà từ từ vươn bàn tay đã biến dạng của mình ra, sau đó
rắc
một tiếng chỉnh đầu của mình về vị trí cũ, tiếp đấy cô ta cử động tứ chi để chúng trở lại như cũ...
Viên Mục Dã vội vàng chạy theo, nhưng cậu không đến quá gần mà luôn giữ một khoảng cách tương đối an toàn... Còn mấy người Đoàn Phong đang bận cứu người nên không để ý đến tình huống của Bạch Văn Duyệt, chỉ có Thạch Lỗi tinh mắt phát hiện Viên Mục Dã và Bạch Văn Duyệt đã rời khỏi hiện trường, gã lập tức đuổi theo.
Sau khi Bạch Văn Duyệt và Viên Mục Dã lần lượt bước ra khỏi khu vui chơi, bọn họ lại đi thêm một đoạn nữa, cho đến khi Bạch Văn Duyệt đứng yên tại chỗ, Viên Mục Dã mới chậm rãi tiến lại gần và hỏi:
Cô có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không?

Viên Mục Dã đứng ở phía dưới nhìn thấy thế mà trợn tròn mắt, cậu sững sờ nhìn những người từ trên cao rơi mạnh xuống đất, trong đó có cả Bạch Văn Duyệt... Trong số những người này, người thì ngã thẳng xuống đất, có người lại đập vào hòn non bộ nhân tạo rồi mới lăn xuống, tóm lại hiện trường vô cùng thảm khốc.
Mấy người Đoàn Phong ở cách đó không xa cũng nhìn thấy cảnh này, Trương Khai ngạc nhiên nói:
Chết tiệt, tình huống này là thế nào, tại sao mọi người lại văng ra thế?

Nhìn một loạt các hành động của Bạch Văn Duyệt mà trong đầu Viên Mục Dã vang lên một câu:
Cô gái này không phải là người...

Đây không phải là một câu chửi mắng, ý của nó được hiểu theo nghĩa đen, sở dĩ Viên Mục Dã nghĩ như vậy là vì một người bình thường rơi từ độ cao đó, cho dù chưa chết thì cũng không thể có tình trạng như Bạch Văn Duyệt bây giờ được.
Lúc này Viên Mục Dã mới quay đầu nhìn những du khách khác, hai người đầu chúc xuống trước căn bản không cần cứu, dù sao người vỡ đầu thì chắc chắn không sống được, những người tiếp đất bằng bộ phận khác chắc có thể cứu, nhưng với mức độ chấn thương như thế này, chắc chắn họ sẽ bị tàn tật suốt đời...
Nhưng so sánh với bọn họ, cơ và xương của Bạch Văn Duyệt đều không bị tổn thương, thậm chí trên người còn không hề xước xát. Lúc này xe cấp cứu đã chạy đến hiện trường, Bạch Văn Duyệt thấy vậy bèn xoay người rời đi, dường như cô ta không muốn ở lại đây dù chỉ một phút.
Lúc này, Viên Mục Dã không có thời gian suy nghĩ, cậu vội vàng chạy đến chỗ Bạch Văn Duyệt bị quăng ra xa nhất, nhưng Viên Mục Dã còn chưa kịp chạy đến trước mặt Bạch Văn Duyệt thì cô ta đã chật vật đứng dậy, sau đó quay đầu nhìn cậu...
Lúc ấy, nếu tâm lý của Viên Mục Dã không đủ vững vàng thì sẽ bị dáng vẻ của Bạch Văn Duyệt dọa cho sợ gần chết. Cậu thấy tứ chi của đối phương bị vặn thành một tư thế quái dị, mà chỗ đáng sợ nhất chính là cổ của cô ta... Bởi vì từ góc nhìn của Viên Mục Dã, cổ của Bạch Văn Duyệt đã quay theo một đường cong mà con người không thể đạt tới.
Viên Mục Dã ngây thơ hỏi lại:
Tại sao phải cùng con gái đến chỗ này? Chẳng phải đây là nơi vui chơi của trẻ em sao?

Bạch Văn Duyệt nghe vậy thì ngạc nhiên, sau đó lắc đầu, nói:
Không thể nào? Đến cả điều này mà anh cũng không hiểu? Chẳng trách đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái...

Mặc dù Bạch Văn Duyệt cố giữ bí mật trên đường đi, nhưng cuối 6cùng cô ta lại dẫn Viên Mục Dã đến một công viên giải trí tại địa phương, mấy người đi theo nhìn thấy vậy đều không biết phải nói gì nữa...
Trương Khai há hốc mồm nói:
Xong rồi! Tại sao tôi cảm thấy lần này anh Viên dễ mất trinh lắm? Cô gái này rõ ràng là muốn hẹn hò mà?

Đại Quân ở bên cạnh cũng phụ họa:
Đúng đấy, chẳng lẽ cô ta không biết tình huống của chính mình sao? Cô ta muốn dùng Viên Mục Dã làm bia đỡ đạn à?

Không ngờ khi đang chơi trò tiếp theo tên là thuyền bay thì lại xảy ra một vụ việc nguy hiểm, do lúc đó chỉ còn một chỗ nên Viên Mục Dã không đi lên mà đứng ở dưới phụ trách chụp ảnh cho Bạch Văn Duyệt...
Nhưng không biết có chuyện gì xảy ra với chiếc thuyền, ngay khi du khách đang bị quăng lên điểm cao nhất, mấy thanh bảo hiểm ở ghế ngồi bất ngờ bật ra, vài người ở trên đó lập tức bị văng ra ngoài.
Viên Mục Dã cười xấu hổ:
Cô muốn chơi trò gì? Tôi đi mua vé cho cô.

Sau đó, theo yêu cầu của Bạch Văn Duyệt, Viên Mục Dã đã đi tàu lượn siêu tốc, tàu cướp biển, thậm chí đu quay cùng cô ta... Mặc dù trong lòng Viên Mục Dã không muốn lắm nhưng cậu vẫn mỉm cười suốt toàn bộ hành trình.
Nói thật lòng, Viên Mục Dã ở cách đó không xa cũng đang ngơ ngác, bởi vì cậu đã từng này tuổi rồi nhưng đây là lần đầu tiên đi đến nơi như thế này cùng một người khác giới, vì vậy Viên Mục Dã khó tránh khỏi có một chút khẩn trương, trông cứ như một cậu bé ngây thơ...
Thấy Viên Mục Dã hơi mất tự nhiên, Bạch Văn Duyệt cười hỏi:
Sao thế? Anh đừng nói với tôi là chưa từng đến chỗ như thế này với con gái nhé?

Viên Mục Dã vội vàng cầm túi đồ ăn 3vặt trong tay Bạch Văn Duyệt, sau đó cười hỏi:
Chúng ta đi đâu tiếp nào?

Không ngờ Bạch Văn Duyệt lại nói với vẻ đầy bí ẩn:
Anh cứ đ9i theo tôi là được, yên tâm đi, chắc chắn tôi không đưa anh đi bán đâu!

Bạch Văn Duyệt nghe xong quay đầu nhìn Viên Mục Dã rồi bình thản hỏi:
Anh đi một mình mà không sợ à?


Lúc này Viên Mục Dã mới phát hiện mấy người Đoàn Phong không ở gần đây, chắc bọn họ đang bận cứu người ở trong khu vui chơi, vì vậy cậu giả vờ ngớ ngẩn, hỏi:
Chẳng phải chỉ có một mình tôi thôi sao?


Bạch Văn Duyệt thở dài:
Mấy người là những kẻ kiên nhẫn nhất, đặc biệt là anh... Thật tiếc vì trò chơi kết thúc quá nhanh, chúng ta buộc phải trở lại làm chính mình một lần nữa.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.