Chương 1108: Người nhân tạo
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1199 chữ
- 2022-02-09 03:22:29
Thạch Lỗi cười lạnh:
Tôi chưa từng nói mình là người tốt.
Đối mặt với họng súng của Thạch Lỗi, Bạch Văn Duyệt không hề sợ hã8i, cô ta chỉ nhìn Viên Mục Dã một cách lạnh lùng rồi hỏi:
Đây là nói chuyện tử tế mà anh đã nói đó hả?
Viên Mục Dã ngượng n3gùng trả lời:
Cô cứ coi anh ta như không tồn tại đi, chúng ta nói chuyện của chúng ta... Mặc dù tôi không biết tình huống cụ thể bây9 giờ của cô, nhưng cô cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách đâu, cho dù hôm nay tôi thả cô đi, thì sau này vẫn sẽ có càng nhiều6 người vì tiền thưởng mà đến bắt cô. Tiểu Bạch, cô hãy nghe tôi nói, nếu như cô... thật sự lấy thứ gì đó của người khác, tốt hơn hết 5là trả lại nó càng sớm càng tốt. Tôi biết cô vô cùng khao khát cuộc sống bình yên, nhưng có nhiều thứ đã định sẵn sẽ khiến cô rơi vào vòng xoáy mãi mãi, vì vậy chẳng thà giải quyết hết mọi chuyện cho xong.
Viên Mục Dã vừa muốn nói chuyện, thì cậu bỗng nhìn thấy hai chiếc xe việt dã màu đen phóng rất nhanh từ phía xa đến, nhìn hướng của nó là đang nhắm vào Bạch Văn Duyệt, khi xe đến gần cũng không có ý định giảm tốc độ mà đâm thẳng vào cô ta...
Thạch Lỗi thấy vậy nhanh tay kéo Viên Mục Dã ra, nhưng Bạch Văn Duyệt không may mắn như vậy, cô ta bị hất văng ra xa cả chục mét rồi nặng nề rơi xuống đất... Viên Mục Dã vừa định tiến lên kiểm tra thì một viên đạn bất ngờ bắn về phía trước bàn chân của cậu và Thạch Lỗi.
Viên Mục Dã hiểu rằng đây chỉ là lời cảnh cáo của đối phương, vì vậy cậu và Thạch Lỗi lập tức chạy đến nấp sau một chiếc ô tô đang đỗ ở ven đường, lúc này, có một người đàn ông hét lên với họ:
Hai anh bạn, chúng tôi chỉ muốn đưa cô gái kia đi, hy vọng các người tạo điều kiện, chúng ta sẽ không làm mất lòng nhau...
Không ngờ vào lúc này, Bạch Văn Duyệt bỗng nhúc nhích, sau đó đứng lên dưới ánh mắt của tất cả mọi người. Cô ta cũng làm giống như lúc vừa rồi, chỉ thấy Bạch Văn Duyệt rắc rắc vài cái sắp xếp lại cơ thể, cảnh tượng này khiến mấy gã đàn ông sợ hãi liên tục lùi về sau vài bước...
Bạch Văn Duyệt này... Có thể không phải là con người.
Viên Mục Dã nhịn một lúc lâu rồi mới nói ra kết luận trong lòng.
Viên Mục Dã cứ nghĩ rằng Thạch Lỗi sẽ giật mình khi nghe thấy kết luận của mình, không ngờ gã lại buồn cười, nói:
Không phải người thì là ma chắc!
Miễn cưỡng coi là một nửa con người? Vậy tức là anh đã biết từ lâu rồi đúng không? Hoặc là anh không phải vì phần thưởng 50 triệu đó, Bạch Văn Duyệt mới là mục tiêu cuối cùng của anh.
Sắc mặt của Viên Mục Dã dần trở nên âm trầm.
Thạch Lỗi nghe xong không hề lảng tránh mà chỉ mỉm cười, nói:
Giá trị của Bạch Văn Duyệt phải hơn 500 triệu, vậy mà đám ngu ngốc đó đánh nhau sứt đầu mẻ trán chỉ vì 50 triệu... Thật là buồn cười.
Lần này Viên Mục Dã thật sự rất tức giận, cậu lạnh lùng chất vấn Thạch Lỗi:
Tức là từ đầu đến cuối anh đều đang lợi dụng số 54 đúng không?
Thạch Lỗi tức giận nói:
Để tôi bắn anh một phát, sau đó lại nói đừng làm mất lòng nhau, anh có đồng ý không?
Đối phương nghe giọng điệu của Thạch Lỗi có vẻ không tốt lành thì hừ lạnh:
Tôi khuyên các người đừng có mà không biết điều...
Đối phương có rất nhiều người nên Viên Mục Dã biết lúc này mình không thể liều mạng, cậu quay ra nhìn Bạch Văn Duyệt ở cách đó không xa và thấy cô ta nằm bất động trên mặt đất, có vẻ như tình huống không mấy lạc quan.
Bạch Văn Duyệt nhìn chằm chằm Viên Mục Dã một lúc, sau đó cười nói:
Xem ra anh chẳng biết gì hết, so với mấy gã ngốc đó, anh chỉ kiên nhẫn hơn một chút mà thôi...
Thạch Lỗi ở phía sau sốt ruột nói:
Đến lúc này rồi mà cậu còn bàn cái rắm gì với cô ta nữa? Cậu tránh ra... Vừa rồi người ta lại nâng tiền thưởng lên đấy, hơn nữa còn ghi rõ không cần quan tâm đến sống hay chết.
Không ngờ Viên Mục Dã còn chưa kịp lên tiếng, Bạch Văn Duyệt đã lạnh lùng nói:
Các người không thể giết được tôi đâu... Nếu như các người vẫn tiếp tục dây dưa với tôi thì sẽ bị tôi giết chết, nể tình chúng ta quen nhau, các người hãy dẫn đồng bọn rời khỏi đây đi.
Đâm chết rồi à?
Thạch Lỗi khẽ hỏi ở sau lưng Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã lắc đầu:
Tôi không biết... Nhưng chắc là không, cô ta bị ngã từ chỗ cao như thế mà còn chẳng làm sao cả.
Cũng chưa chắc, dù sao trước đó đã ngã một lần! Nhưng không sao, A Triết đang ở gần đây, cho dù người chết rồi thì chúng ta cũng có thể cướp được...
Thạch Lỗi nói với vẻ chắc chắn.
Viên Mục Dã hơi tức giận hỏi:
Anh thấy có người nào có thể xoay đầu của mình 180 độ rồi lại tự mình bẻ nó về lại chỗ cũ không?
Thạch Lỗi thở dài:
Thật ra bây giờ có nói với cậu cũng không sao, Bạch Văn Duyệt... Cô ta là một người nhân tạo.
Người nhân tạo? Anh nói rằng Bạch Văn Duyệt là người máy à?
Viên Mục Dã hỏi với vẻ không thể tin nổi.
Thạch Lỗi suy nghĩ rồi trả lời:
Nói một cách chính xác thì Bạch Văn Duyệt là một AI sinh học kết hợp giữa con người và máy móc.
Viên Mục Dã không hiểu:
Vậy rốt cuộc thì cô ta có phải là người không?
Xét về mặt pháp luật thì không, nhưng trong cơ thể của cô ta có gen của con người, cho nên... miễn cưỡng có thể coi là một nửa con người đi.
Thạch Lỗi cười giải thích.
Cũng không thể nói như vậy, ít nhất thì sau khi có được Bạch Văn Duyệt, chúng tôi sẽ đưa họ phần thưởng như đã hứa.
Thạch Lỗi cười.
Viên Mục Dã biết bây giờ không phải lúc để tính sổ với Thạch Lỗi, vì vậy cậu quay đầu nhìn về phía Bạch Văn Duyệt. Tình trạng của cô ta hơi kỳ quái, cô ta cứ nhìn chằm chằm vào mấy người đàn ông cường tráng đang vây quanh mình khiến đối phương sợ hãi không dám dễ dàng tiến lên...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.