Chương 1111: Nhìn xuyên tường


Để loại bỏ điểm đáng ngờ này, Viên Mục Dã và Thạch Lỗi đã đi đến trước cửa nhà người đàn ông đeo kính ngay trong đêm, ngay khi đối phương 8mở cửa và nhìn thấy Thạch Lỗi, ánh mắt của anh ta lập tức trở nên đờ đẫn, cơ thể cũng mất kiểm soát.

Thạch Lỗi lạnh lùng nói:
Đư3a chúng tôi đi xem đứa bé...


Người đàn ông đeo kính nghe xong gật đầu một cách máy móc, sau đó xoay người dẫn họ vào phòng ngủ,9 có một chiếc cũi nhỏ được đặt ở giữa phòng, trông nó có vẻ không hợp với không gian chung của căn phòng...
Thạch Lỗi giật mình hỏi:
Chuyện gì thế này? Đứa bé này quên uống canh Mạnh Bà khi đầu thai à?

Viên Mục Dã hơi bình tĩnh lại, sau đó tiến đến gần chiếc cũi rồi nhẹ giọng bảo:
Yên tâm, chúng tôi chỉ đến nhìn cậu một chút chứ không làm tổn thương cậu đâu...

Dường như đứa bé hiểu được lời nói của Viên Mục Dã, nó thậm chí còn vươn cánh tay nhỏ như củ sen ra vẫy Viên Mục Dã... Trong nháy mắt, Viên Mục Dã dường như quên mất mình đến đây làm gì, cậu giơ luôn một ngón tay ra.
Viên Mục Dã nghe nó nói thế mà kinh ngạc, cậu lùi về phía sau vài bước. Không phải cậu sợ đứa bé này mà là sợ yêu tinh dây leo không chịu sự khống chế của mình rồi làm đứa trẻ bị thương. Không ngờ khi Viên Mục Dã lùi đến một khoảng cách tương đối an toàn, cửa phòng khách đột nhiên bị một luồng sức mạnh đánh bật tung, Bạch Văn Duyệt xuất hiện trước mặt họ với vẻ mặt như
Bà La Sát
...
Thạch Lỗi thầm kêu không ổn, gã vội vàng kéo Viên Mục Dã trốn đến góc phòng và cố gắng cách thật xa, sau đó mới trầm giọng nói:
Chúng tôi không muốn làm tổn thương đứa bé, chúng tôi chỉ đến xem nó mà thôi.

Bạch Văn Duyệt không để ý đến hai người bọn họ, cô ta đi thẳng đến trước giường để kiểm tra tình trạng đứa bé, khi nhìn thấy vết bỏng trên tay nó, Bạch Văn Duyệt lập tức nhìn Viên Mục Dã với vẻ mặt đầy tức giận:
Anh dám làm nó bị thương?

Viên Mục Dã vội vàng giải thích:
Tôi không cố ý, bên trong tay phải của tôi...

Không ngờ Bạch Văn Duyệt không để Viên Mục Dã nói hết, cô ta trực tiếp lao đến rồi vươn tay về phía cổ họng Viên Mục Dã... Thạch Lỗi ở một bên khác giật mình, gã vội vàng rút súng bắn, nhưng viên đạn cứ như tự mọc chân rồi bị hút vào lòng bàn tay còn lại của Bạch Văn Duyệt.
Vào thời khắc mấu chốt, tay phải của Viên Mục Dã đã chặn được đòn trí mạng của Bạch Văn Duyệt, cậu nắm chặt lấy tay của đối phương và ngón tay xanh lét của Bạch Văn Duyệt dừng lại cách cổ họng của Viên Mục Dã chưa đến nửa phân.
Viên Mục Dã dẫn đầu đ6i đến bên cạnh cái xe đẩy, cậu nhìn thấy một đứa bé bụ bẫm dễ thương đang ngủ bên trong, nó đáng yêu đến mức khiến Viên Mục Dã không nhịn5 được muốn vươn tay ra sờ khuôn mặt nhỏ bé.
Không ngờ đúng lúc này, đứa bé vẫn đang nhắm mắt ngủ say lại đột nhiên mở mắt nhìn Viên Mục Dã, ánh mắt của đứa trẻ còn kèm theo cảm xúc rất khó tả, khiến Viên Mục Dã giật mình lùi lại phía sau vài bước...
Thạch Lỗi ở bên cạnh thấy thế buồn cười nói:
Có cần phải đến mức đó không, chỉ là một đứa trẻ thôi mà, trông cậu sợ chưa kìa...
Thạch Lỗi nói xong thì cũng tiến lên xem xét, kết quả là gã cũng bị giật mình vì ánh mắt gây kinh hãi của đứa bé.
Kể cũng lạ, sau khi đứa trẻ ngừng khóc, Bạch Văn Duyệt không còn hùng hổ như vừa rồi nữa, cô ta từ từ thu tay phải lại, sau đó nghi ngờ nhìn tay phải của Viên Mục Dã rồi nói thẳng:
Có thứ gì đó ký sinh trong cơ thể anh...

Viên Mục Dã thấy đối phương buông tay thì thở phào, rồi hỏi:
Cô có thể nhìn xuyên vật thể à?

Không ngờ Bạch Văn Duyệt lại gật đầu:
Tôi có thể quét hình toàn bộ cơ thể con người, từ đó phán đoán vị trí cụ thể của ổ bệnh.

Tình hình lúc đó rất nguy cấp, sinh tử trong nháy mắt, mặc dù Viên Mục Dã và Thạch Lỗi tạo thành hai hướng tấn công, nhưng chỉ cần Bạch Văn Duyệt chọn từ bỏ một bên, vậy thì bên kia chắc chắn sẽ chết.
Bởi vì ngay cả khi Bạch Văn Duyệt bị phía còn lại tấn công, với tình trạng của cô ta, mức độ tấn công này chỉ như gãi ngứa vậy...

Cô nghe tôi nói... Chúng tôi thật sự sẽ không làm tổn thương đứa bé.
Viên Mục Dã vẫn đang cố gắng giải thích, nhưng Bạch Văn Duyệt không hề nghe lọt, cho đến khi đứa bé đang khóc lại đột nhiên nhìn ba người rồi cười khanh khách.
Không ngờ ngay khi đứa bé nắm lấy ngón tay Viên Mục Dã, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện một số hình ảnh, có vẻ như là một số chuyện khi còn nhỏ, nhưng trông nó rất kỳ lạ khiến Viên Mục Dã trong nhất thời không thể phân biệt được đây là trí nhớ của mình hay là ảo giác.
Ngay sau đó là một tiếng bốp, ngón tay của Viên Mục Dã bị một ngọn lửa đẩy ra, đứa bé dường như bị giật mình nên khóc thét lên. Lúc này Viên Mục Dã mới phát hiện trong lúc thất thần mình đã giơ tay phải ra, mà dấu đỏ trên cánh tay phải của Viên Mục Dã cũng lờ mờ xuất hiện...

Tránh xa đứa bé này ra...
Giọng nói của yêu tinh dây leo đột nhiên vang lên trong đầu Viên Mục Dã, nó đang cảnh cáo cậu.
Viên Mục Dã giơ ngón cái lên, cười nói:
Thật lợi hại, tại hạ bội phục...


Không ngờ cậu nói tiếp theo của Bạch Văn Duyệt lại khiến Viên Mục Dã cảm thấy lạnh lẽo, cô ta nhìn cánh tay phải của Viên Mục Dã một lần nữa và nói:
Loại sinh vật ký sinh trong cánh tay phải của anh rất kỳ lạ, chỉ khi gặp nguy hiểm rồi phản kháng thì tôi mới có thể nhìn thấy nó, hơn nữa nó đã dung hợp với cơ bắp, thần kinh, xương, thậm chí bắt đầu ăn mòn dây thần kinh cột sống của anh... Nói cách khác, anh đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để tách nó ra.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.