Chương 1112: Cô gái bí ẩn


Sau đó Bạch Văn Duyệt nhìn người đàn ông đeo kính đang đứng ngơ ngác ở bên cạnh, có vẻ như cô ta đã nhận ra anh ta bị Thạch lỗi điều kh8iển tâm trí, Bạch Văn Duyệt tỏ ra hơi ngạc nhiên, ngay sau đó cô ta nói với Viên Mục Dã và Thạch Lỗi:
Đứa bé này rất đáng thương...
3Sau đó cô ta dừng lại một chút rồi nói tiếp:
Các anh cũng vậy...


Thạch Lỗi đột nhiên cảm thấy buồn cười:
Đúng đấy... Tôi th9ật sự rất đáng thương, à không, phải nói là chúng tôi còn chẳng bằng đứa bé này nữa ấy!


Lúc đó, cả Viên Mục Dã và Thạch Lỗi đ6ều không nhận ra ẩn ý trong lời nói của Bạch Văn Duyệt, bọn họ chỉ nghĩ rằng cô ta thương hại hai gã không đánh lại mình nhưng vẫn khô5ng chịu từ bỏ...
Không lâu sau, Bạch Văn Duyệt bước ra khỏi phòng ngủ, cô ta nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó nói với dáng vẻ của một nữ chủ nhà:
Ngồi xuống nói chuyện đi!

Viên Mục Dã thấy người đàn ông đeo kính vẫn ở trong phòng thì nhỏ giọng hỏi:
Cái cậu đeo kính kia...

Bạch Văn Duyệt nói:
Tôi để anh ta ngủ trước rồi... Anh ta tên là Từ Chiếu Huy và cũng là một người đáng thương. Nửa năm trước, khi tôi đưa đứa bé đến đây sống, vợ con của anh ta vừa mới qua đời, anh ta thấy tôi chăm sóc đứa bé một mình vất vả nên thỉnh thoảng qua giúp đỡ. Lúc đó tôi thật sự không tiện mang theo đứa bé bên cạnh, vì vậy tôi đã gửi đứa bé cho anh ta nuôi dưỡng. Chắc do quá nhớ con của mình nên anh ta thật sự đồng ý giúp tôi nuôi nó.

Viên Mục Dã thấy Bạch Văn Duyệt có thể xuất hiện nhanh chóng như vậy, rõ ràng cô ta có mối liên hệ nào đó với đứa trẻ, điều này giúp Bạch Văn Duyệt xuất hiện ngay khi nó gặp nguy hiểm. Nhưng Viên Mục Dã nhìn một vòng quanh căn phòng mà không hề thấy thứ gì như camera giám sát cả, nói cách khác thì mối liên hệ này rất có thể đến từ chính đứa trẻ này.
Trong đầu Viên Mục Dã đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, kết hợp với phản ứng của yêu tinh dây leo trong cánh tay phải, cậu ngập ngừng hỏi:
Đứa bé này mới là lý do khiến cô phải trốn khỏi phòng thí nghiệm đúng không?

Bạch Văn Duyệt nhìn Viên Mục Dã rồi nói một câu rất khó hiểu:
Nó là đời thứ ba, tôi là đời thứ hai...


Ý của cô là sao?
Viên Mục Dã không hiểu.
Lúc này Bạch Văn Duyệt mới đắp chăn cho đứa bé, sau đó dịu dàng nói:
Ngủ đi, có tôi ở đây, bọn họ sẽ không làm hại cậu đâu...

Đứa bé rất nghe lời, nó thật sự ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ. Viên Mục Dã và Thạch Lỗi cũng cảm thấy ngại nên không muốn tiếp tục ở lại trong phòng quấy rầy họ, vì vậy hai người biết điều đi ra phòng khách chờ Bạch Văn Duyệt.
Bạch Văn Duyệt liếc nhìn căn phòng của đứa trẻ rồi trả lời:
Nó khác với tôi, từ khi tôi có ý thức thì đã có dáng vẻ này, còn nó... nó sẽ được trải qua sự trưởng thành của một đứa bé loài người, nó sẽ càng giống với con người hơn. Tôi không muốn nó phải trải qua nỗi đau mà tôi từng nếm trải, tôi hy vọng nó có thể trở thành một con người thật sự.

Theo quan điểm của Viên Mục Dã và Thạch Lỗi, bọn họ cảm thấy rất kỳ quái khi nghe một người nhân tạo nói muốn trở thành một con người, bởi vì ngay cả khi người nhân tạo được chế tạo chân thật đến mức nào, nhưng trong lòng mọi người đều biết họ không phải là con người...
Thấy hai người Viên Mục Dã không lên tiếng, Bạch Văn Duyệt cười khổ:
Có lẽ hai người cảm thấy đây là một việc rất buồn cười, nhưng vì muốn những lời nói và cử động của chúng tôi gần gũi hơn với con người, nên các nhà nghiên cứu ra chúng tôi đã cài vào rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc của con người, nghĩa là về lý thuyết thì tôi và đứa bé này đều có tình cảm của con người, vì vậy về mặt tình cảm chúng tôi cũng không cho rằng mình không phải con người, nhưng về mặt lý trí, chúng tôi biết chuyện này không phải như thế.


Đời thứ hai và đời thứ ba mà cô vừa nói nghĩa là gì?
Viên Mục Dã nhắc lại vấn đề vừa rồi.
Bạch Văn Duyệt bình tĩnh nói:
Tôi là người nhân tạo đời thứ hai, họ phát minh ra tôi là để hiện thực hóa kế hoạch thăm dò vũ trụ và đi tới một số hành tinh mà con người không thể tiếp cận để nghiên cứu, đứa trẻ này là thế hệ thứ ba được phát triển dựa trên cơ sở của thế hệ thứ hai.

Nếu không phải được nghe từ chính miệng của Bạch Văn Duyệt, Viên Mục Dã thật sự rất khó tin rằng đứa bé bụ bẫm đáng yêu đó không phải là loài người. Viên Mục Dã suy nghĩ rồi hỏi:
Nếu đã như vậy, mục đích của cô dẫn theo đứa bé bỏ trốn là gì?

Viên Mục Dã có thể hiểu đại khái cảm giác đó là thế nào, cậu không nhịn được bật thốt lên:
Cho nên cảm giác đó khiến cô cảm thấy rất mâu thuẫn, đúng không?


Bạch Văn Duyệt gật đầu:
Những nhân viên thí nghiệm đó một mặt truy cầu mức độ nhân cách hóa rất cao, nhưng một mặt khác lại chưa bao giờ đối xử với chúng tôi như con người, nếu bảo chúng tôi mâu thuẫn thì chính bọn họ mới là mâu thuẫn...



Nếu đã vậy, bây giờ cô có còn cảm thấy mình sống rất mâu thuẫn không?


Không ngờ Bạch Văn Duyệt lại thở dài:
Vẫn rất mâu thuẫn, sau khi ra ngoài tôi mới hiểu, cảm xúc được cài trong người tôi không phù hợp với trí thông minh. Nhưng đứa bé này thì khác, bây giờ nó vẫn còn rất nhỏ, chỉ cần nó lớn lên giữa những đứa bé loài người khác, nó chắc chắn sẽ nghĩ mình là một con người.


Viên Mục Dã nghe vậy lắc đầu nói:
Cô cũng đã nói nó là đời thứ ba, thế thì năng lực của nó... chắc chắn mạnh hơn cô, cô cảm thấy khi nó lớn lên sẽ không phát hiện mình khác với những đứa trẻ khác sao? Hơn nữa tình cảnh của cô bây giờ cũng không lạc quan, cho dù cô có thể giết hàng trăm tên đến bắt mình, nhưng cô không hề ẩn nấp mà ngồi lù lù một đống ở chỗ này, những người nghiên cứu ra cô sẽ sớm tìm ra cách để đối phó với các người thôi.


Bạch Văn Duyệt bình tĩnh nói:
Bọn họ sẽ chỉ đối phó với tôi... Bởi vì bọn họ không biết sự tồn tại của đứa trẻ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.