Chương 1116: Người phụ nữ trong ảnh
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1224 chữ
- 2022-02-09 03:22:42
Xe đi thẳng về phía trước, thỉnh thoảng lại bắt gặp một vài công nhân đang tỉa hoa tỉa cây. Ai nấy đều có vẻ mờ mịt khi thấy ô tô, không biết hai ngư8ời xa lạ bỗng dưng xuất hiện này rốt cuộc là ai?!
Nhà cũ của nhà họ Thạch là một tòa biệt thự ba tầng. Thạch Lỗi vừa đỗ xịch xe lại, bên tro3ng đã có hai nam một nữ đi ra. Cùng lúc đó, Viên Mục Dã còn chú ý tới có một người đứng trước cửa sổ lầu 3 đang im lặng nhìn chăm chú khung cảnh dướ9i lầu. Nếu Viên Mục Dã đoán không nhầm, người kia ắt hẳn là cha của Thạch Lỗi, Thạch Thu Dương.
Một người phụ nữ có vẻ ngoài đoan trang nói6 với Thạch Lỗi bằng thái độ cẩn thận:
Chú… đã về rồi.
Thạch Lỗi mỉm cười:
Thế nào? Tôi không nên trở về à?
Nghe vậy, người phụ 5nữ vội vàng lắc đầu:
Đương nhiên không phải, đây là nhà của chú, tất nhiên là chú muốn về lúc nào cũng được.
Hai người đàn ông trung niên trông có vẻ đầy cảnh giác với Thạch Lỗi. Tuy ngoài miệng bọn họ chẳng nói chẳng rằng, nhưng sắc mặt lại cực kỳ khó coi.
Viên Mục Dã biết với tính cách của Thạch Lỗi, có lẽ vừa mở miệng là lại châm chọc với mỉa mai, vì vậy cậu bèn lén huých khuỷu tay vào Thạch Lỗi, nhắc nhở gã nói chuyện đàng hoàng, đừng quên mục đích lần này bọn họ trở về là gì.
Bị Viên Mục Dã nhắc nhở, Thạch Lỗi thoáng thu lại một chút, nhưng giọng điệu vẫn nhạt nhẽo như cũ:
Tàm tạm! Ông… Cha đâu? Lần này tôi về để tìm cha hỏi chút chuyện, sẽ không ở lâu đâu.
Những lời này của Thạch Lỗi giống như cho ba người kia uống một viên thuốc an thần, khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên ngay sau đó, Thạch Thiếu Na lại nói bằng vẻ mặt khó xử:
Gần đây sức khỏe của cha không tốt lắm, luôn bị mất ngủ, cho nên mỗi buổi chiều cha đều phải ngủ bù… Như vậy đi, dù thế nào chú cũng phải ngủ lại nhà một đêm, có chuyện gì để đến bữa tối gặp mặt cha rồi nói sau nhé.
Nói gì thì nói cũng có Viên Mục Dã là người ngoài ở đây, cách xưng hô của Thạch Lỗi với cha lập tức khiến ba người anh chị khác không hài lòng. Là con trai trưởng, Thạch Lập Văn lên tiếng đầu tiên:
Chú ba, ông ấy là cha của chú, sao chú có thể như vậy…
Ai ngờ, Thạch Lập Văn mới nói một nửa đã bị ánh mắt của Thạch Lỗi dọa co vòi. Thấy thế, Viên Mục Dã thầm nghĩ bụng, hồi nhỏ, rốt cuộc Thạch Lỗi đáng sợ cỡ nào mà có thể khiến từ trên xuống dưới trong nhà đều sợ gã đến mức này?!
Cuối cùng, chị ba Thạch Thiếu Na đành phải đứng ra giảng hòa:
Chúng ta vào nhà trước đã, nếu Tiểu Viên là bạn của chú ba thì đừng câu nệ, cậu hãy coi như về nhà mình là được!
Viên Mục Dã nhanh nhảu cười:
Chị ba khách sáo quá!
Sau đó Viên Mục Dã đi theo họ vào phòng khách của biệt thự. Mới vừa bước vào, cậu đã thấy bức chân dung một đôi nam nữ rất lớn treo trên tường phòng khách. Không khó để nhận ra từ gương mặt của người đàn ông và phụ nữ trong tranh rằng họ đã là cha mẹ của vài đứa con rồi.
Lúc này, một người giúp việc ngoài năm mươi đang pha trà, thấy mọi người bước vào, bà ấy cuống quít đứng dậy, nói:
Cậu chủ, cô chủ, trà đã được pha xong...
Thạch Thiếu Na gật đầu:
Chị Lý đi xuống trước đi...
Sau khi mọi người ngồi xuống, không khí thoắt cái trở nên xấu hổ. Ba anh chị em nhà họ Thạch dường như chẳng có lời nào để nói với người em trai Thạch Lỗi, mà hiện giờ lại có thêm người ngoài là Viên Mục Dã, nhất thời lại càng không biết nên nói cái gì.
Mọi người im lặng uống mấy hớp trà rồi Thạch Thiếu Na vẫn là người mở lời trước:
Chú ba, chú… mấy năm nay chú sống thế nào?!
Thạch Lỗi nghĩ ngợi rồi đáp:
Được thôi, chị bảo chị Lý dọn dẹp phòng cho khách ở lầu hai đi. Lát nữa tôi sẽ dẫn Viên Mục Dã lên đó nghỉ ngơi một chút.
Thạch Thiếu Na vội nói:
Ừ, không thành vấn đề. Đúng rồi, phòng của chú vẫn luôn được quét dọn định kỳ...
Thạch Lỗi lạnh lùng ngắt lời:
Không cần, tôi và Viên Mục Dã ngủ phòng cho khách là được rồi.
Lúc này, Thạch Lỗi quay đầu lại nói với Viên Mục Dã:
Giới thiệu một chút nhé, ba vị này là anh cả của tôi, Thạch Lập Văn, anh hai Thạch Lập Võ, chị ba Thạch Thiếu Na.
Mặc kệ trong gia đình bọn họ có mâu thuẫn gì, là một người ngoài tới thăm, Viên Mục Dã vẫn phải làm hết lễ nghĩa cần có. Vì thế cậu khẽ gật đầu chào ba người:
Chào anh chị, tôi tên Viên Mục Dã, là bạn của Thạch Lỗi.
Anh cả Thạch Lập Văn muốn tán gẫu vài câu với Viên Mục Dã, tốt xấu gì người ta cũng là khách, ai ngờ lại bị Thạch Lỗi giành trước một bước:
Ông già đâu rồi?!
Sau khi vào phòng cho khách, Viên Mục Dã lấy làm lạ hỏi:
Sao anh về nhà mà không ngủ phòng mình à, cứ phải chen vào ngủ phòng cho khách với người ngoài này làm gì?!
Thạch Lỗi cười lạnh:
Nếu là cậu, cậu có muốn quay lại nhà tù đã nhốt cậu mười mấy năm không?!
Viên Mục Dã muốn nói lại thôi, không biết có nên hỏi chuyện của gia đình Thạch Lỗi hay không. Cân nhắc mãi, cậu mới ra vẻ tùy ý hỏi:
Tại sao tên của anh khác cách đặt với các anh chị thế?
Viên Mục Dã vốn tưởng rằng đây là một vấn đề rất bình thường, không ngờ Thạch Lỗi lại cười khan:
Cậu cũng phát hiện à… Thật ra tôi vốn tên là Thạch Lập Bân, nhưng trước khi ông nội tôi mất đã tìm cao nhân tính một quẻ cho tôi, nói tôi cao số quá, nếu đặt tên theo gia phả sẽ không tốt cho những người khác, nên bảo ông già sửa lại thành cái tên hiện giờ cho tôi, ngụ ý là để tôi đeo trên lưng số phận của bốn người khác trong nhà họ Thạch.
Nghe xong, Viên Mục Dã cảm thấy khá buồn cười, xem ra đúng là người càng giàu càng dễ mê tín, nhưng đồng thời cậu lại cảm thấy quá tàn nhẫn đối với cậu bé Thạch Lỗi năm xưa. Mặc dù đều là mấy chuyện mê tín, nhưng cũng thể hiện thực tế người nhà họ Thạch không yêu thương đứa con út này, không cho gã tình thương ngang bằng với những đứa con khác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.