Chương 1118: Người phụ nữ hoàn hảo
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1405 chữ
- 2022-02-09 03:22:39
Nhưng để tìm hiểu thêm nhiều chuyện về mẹ ruột, cuối cùng Thạch Lỗi vẫn kiên nhẫn hỏi:
Nhà bà ấy ở đâu, cụ thể là từ đâu tới? Gia đìn8h còn ai không? Những tin tức cơ bản đó cũng phải biết chứ? Đừng nói với tôi rằng một người phụ nữ không rõ lai lịch có thể tùy tiện 3trà trộn vào nhà họ Thạch và trở thành giáo viên piano nhé!
Ba người Thạch Lập Văn đều im phăng phắc, dường như không muốn n9hiều lời thêm một chữ nào nữa, khiến không khí trên bàn ăn thoắt cái lặng ngắt như tờ. Sắc mặt mọi người trở nên cực kỳ phức tạp.
Bữa tối chấm dứt, tâm trạng của Thạch Lỗi cực kỳ tệ, vì thế gã kéo Viên Mục Dã ra vườn hoa giải sầu, muốn xua đi sự bức bối tron5g lòng. Gã không tin một chữ nào trong những lời nói của Thạch Lập Văn và Thạch Thiếu Na ngày hôm nay! Với sự hiểu biết của gã về nhà họ Thạch, ngay cả người làm vườn cũng phải có lý lịch trong sạch mới được bước vào biệt thự, sao họ có thể không điều tra đến chân tơ kẽ tóc xuất thân của mẹ ruột gã chứ?
Thạch Lỗi bất giác bật cười:
Đau khổ ư!? Tôi ư? Anh có thể yên tâm về điều này, hiện giờ tôi đã không còn là cậu bé bỏ nhà đi năm xưa nữa rồi. Anh phải biết rằng, tất cả những chuyện tôi đã trải qua là điều mà lũ người suốt ngày lăn lộn giữa núi tiền núi bạc như các người không tài nào tưởng tượng nổi, cho nên đừng so sánh đau khổ gì với tôi, bởi vì các người vốn không biết cái gì là đau khổ thật sự.
Đối với chuyện năm xưa, tôi thật sự không giúp được chú. Nếu chú muốn biết sự thật, hãy tự đi hỏi ông ấy đi!
Thạch Lập Văn nói với sắc mặt xanh mét.
Sau đó hai người đi dạo trong vườn hoa một chốc rồi định về phòng nghỉ ngơi, ai ngờ khi trở về lại đúng lúc gặp cậu cả nhà họ Thạch uống rượu giải sầu một mình ở dưới lầu, trông vẻ mặt như thể đang nhớ lại chuyện đau lòng nào đó.
Thạch Lập Văn nhìn thấy hai người trở về thì nghệt mặt ra, nhưng ngay sau đó lại trở lại bình thường:
Hôm nay các cậu đi đường cũng mệt mỏi cả ngày rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút đi!
Thạch Lỗi mỉm cười:
Chắc chắn anh không chỉ biết có chút xíu vậy về chuyện của mẹ tôi. Hiện giờ ở đây cũng không có người ngoài, dù anh nói điều gì đó không nên nói thì cũng sẽ không truyền tới tai của người họ Thạch thứ ba đâu.
Cảm xúc của Thạch Lập Văn hơi nhấp nhô:
Chú ba, chú đừng làm tôi khó xử được không? Có một số chuyện… tốt nhất là chú đừng nên biết, nếu không chú sẽ đau khổ giống như tôi bây giờ vậy.
Thạch Lỗi hỏi tiếp:
Anh biết bà từ đâu tới không?
Ai ngờ lúc này đây nét mặt của Thạch Lập Văn lại có sự chống cự rõ rệt, không biết do thật sự không muốn trả lời câu hỏi này từ tận đáy lòng hay là anh ta không biết gì cả… Cuối cùng Thạch Lập Văn hậm hự cả buổi mới đáp:
Trong nhà, trừ cha ra, không ai biết bà ấy từ đâu tới.
Viên Mục Dã càng nghe càng tò mò, thật sự muốn biết cậu bé Thạch Lỗi làm sao tránh được những kiếp nạn đó từ trong tã lót. Kết quả Thạch Lỗi lại tỏ vẻ từ khi mình có thể ghi nhớ sự việc tới nay, người trong nhà đã vô cùng sợ gã rồi, nhưng cụ thể là vì chuyện gì thì chính gã cũng không nói được, dù sao lúc ấy gã còn quá nhỏ…
Có điều ngẫm lại cũng phải, ba anh chị em nhà họ Thạch đích thực đều lớn hơn Thạch Lỗi rất nhiều, ngay cả Thạch Thiếu Na nhỏ nhất cũng nom lớn hơn gã sáu, bảy tuổi. Nếu không phải cậu bé Thạch Lỗi năm đó có tí chút đạo hạnh, thì có khi thật sự không phải là đối thủ của ba người anh người chị này.
Viên Mục Dã biết
ông ấy
mà đối phương nhắc đến ắt hẳn là cha của bọn họ, Thạch Thu Dương. Đáng tiếc, từ sau khi bọn họ về đến nhà, ông cụ đều không xuất hiện, nếu không chắc chắn Thạch Lỗi đã hỏi ông ta từ lâu rồi, đâu cần phải dây cà ra dây muống ở đây với Thạch Lập Văn.
Thạch Lỗi thấy Thạch Lập Văn mềm hay cứng đều không ăn, gã bèn giơ tay gõ nhẹ vào ly rượu trên bàn để nó phát ra tiếng
keng
giòn tan, ánh mắt Thạch Lập Văn liền dại ra.
Viên Mục Dã cười:
Anh kể tôi nghe chuyện hồi nhỏ của anh đi, sao tôi có cảm giác các anh chị của anh đều rất sợ anh thế nhỉ?
Thạch Lỗi cười khẽ:
Đó là bởi vì trong lòng bọn họ có quỷ… Nơi này giống phần lớn những gia đình nhà cao cửa rộng khác, trong lòng mỗi người đều tràn ngập khát vọng với tiền tài. Mặc dù bọn họ sinh ra đã giàu có, nhưng tận đáy lòng lại cực kỳ sợ sẽ mất đi mọi thứ đang có hiện giờ, cho nên bọn họ dùng bất cứ thủ đoạn nào để nắm chặt của cải tiền bạc trong tay, không cho người khác cướp đi một đồng. Mà sự xuất hiện của tôi năm đó chính là điều ngoài ý muốn đối với bọn họ. Nếu không phải từ nhỏ tôi đã không giống người bình thường, cậu cho rằng tôi có thể sống quá ba tuổi ư?
Sau đó Thạch Lỗi trầm giọng nói với Thạch Lập Văn:
Hãy nhìn vào mắt tôi và nói cho tôi biết, Mạc Vũ Vi là người phụ nữ như thế nào?!
Thạch Lập Văn há miệng nói:
Bà ấy là người phụ nữ xinh đẹp động lòng người và còn vô cùng tài hoa.
Viên Mục Dã thấy thế thì đỡ trán:
Chiêu này có linh không đấy?
Thạch Lỗi bất đắc dĩ nói:
Hỏi vài chuyện đơn giản chắc không thành vấn đề, nếu không dù muốn lừa anh ta thì cũng phải biết nên vào đề từ đâu chứ...
Viên Mục Dã vốn định khách sáo vài câu, nhưng lại thấy Thạch Lỗi đặt mông ngồi xuống cạnh Thạch Lập Văn:
Anh cả, người ta nói anh cả như cha. Hiện giờ sức khỏe cha không ổn, đáng lẽ chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà nên do anh quyết định mới đúng...
Viên Mục Dã vừa nghe Thạch Lỗi cố tình đón ý nói hùa cho Thạch Lập Văn ăn một quả táo ngọt là biết ngay tên này chẳng ôm quả rắm thơm gì trong bụng. Ai ngờ có vẻ như Thạch Lập Văn cũng rất hiểu chú ba nhà mình, vì thế anh ta lập tức cảnh giác:
Chú muốn nói cái gì?
Viên Mục Dã trầm giọng nói:
Năm đó Thạch Lập Văn là người lớn tuổi nhất trong bọn trẻ, tôi cảm thấy chắc chắn anh ta biết nhiều hơn người khác.
Thạch Lỗi hừ lạnh:
Nhưng anh ta cũng phải chịu nói mới được! Cậu xem cái bộ dạng rúm ró vừa rồi đi, ắt hẳn đã bị ông già ra lệnh cấm nói gì rồi, cho nên thêm một chữ thôi cũng không dám nói!
Thật ra hôm nay, lúc chúng ta vừa đến, tôi nhìn thấy trong một căn phòng trên lầu ba có người nhìn xuống phía dưới. Tôi đoán có lẽ là ông cụ nhà anh. Dù sao giữa hai người cũng là cha con ruột, tại sao ông ấy không chịu gặp anh?
Viên Mục Dã thắc mắc.
Sắc mặt Thạch Lỗi âm u:
Còn có thể tại sao đây? Đơn giản chỉ có ba khả năng, hoặc là bởi vì áy náy, hoặc là bởi vì sợ hãi, hoặc là bởi vì… có người không muốn cho ông ta gặp tôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.