Chương 1119: Thạch thu dương


Không ngờ gương mặt Thạch Lập Văn đột nhiên tỏ vẻ đau khổ:
Bà ấy không muốn… Tôi cũng không muốn… Nhưng tôi không cứu được bà ấy… 8Chẳng ai trong chúng tôi cứu được bà ấy!


Thạch Lỗi thấy Thạch Lập Văn sắp sửa thoát khỏi thôi miên, gã liền búng tay đánh3 thức Thạch Lập Văn trước. Ngay khi đối phương vừa mới lấy lại ý thức tự chủ, gã đã đấm thẳng vào anh ta!


Chú… Chú ba! Dừ9ng tay… Đừng… Á!
Thạch Lập Văn bị đánh thộn cả người.
Viên Mục Dã kiên nhẫn nói:
Được rồi, đánh cũng đánh rồi, xả được cục tức luôn rồi, anh còn muốn thế nào nữa?! Đừng quên anh ta là bước đột phá quan trọng của chúng ta!

Thạch Lỗi xoa khớp ngón tay:
Đã lâu lắm rồi không đánh ai đã như vậy, coi như anh ta xui xẻo.

Viên Mục Dã cạn lời:
Anh đã đánh anh ta thành đầu heo rồi, làm sao còn hỏi anh ta chuyện của bác gái được nữa?

Thạch Lập Võ cũng ở cạnh nói hùa theo:
Đúng vậy chú ba, dù thế nào thì chúng ta cũng là anh em ruột mà, đừng đánh nữa!

Viên Mục Dã nghe mà tức cái lồng ngực, nghĩ bụng hai người phải lên giúp đi chứ, chỉ biết đứng trơ ra đấy động mồm động mép. Cuối cùng cậu thật sự hết cách, đành phải ôm chặt lấy Thạch Lỗi từ phía sau, kéo hông gã ra, sau đó quát hai người kia:
Đưa anh ta đi trước rồi nói sau!!

Lúc này Thạch Lập Võ mới nhanh chân đỡ Thạch Lập Văn lên, sau đó ba anh em chạy trối chết như là gặp ma.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, dựa vào vị trí mà Viên Mục Dã nhìn thấy bóng người, Thạch Lỗi tìm đến căn phòng cuối hành lang lầu ba. Điều ngoài dự đoán là, trong trí nhớ của Thạch Lỗi từ hồi còn nhỏ, căn phòng này luôn bị khóa chặt cửa, không ngờ giờ đây chủ nhà họ Thạch lại ở trong căn phòng này.

Cậu không nhớ nhầm cửa sổ chứ?
Thạch Lỗi hơi ngờ vực.
Viên Mục Dã nghĩ một lúc rồi đáp:
Không đâu, chính là cửa sổ đó… Anh không tìm nhầm phòng chứ?

Thạch Lỗi hừ lạnh:
Nếu anh ta không nói thì tôi sẽ đi hỏi ông già.

Viên Mục Dã nhíu mày:
Nhưng nếu ông cụ mãi không chịu gặp anh thì làm sao?!

Thạch Lỗi trầm giọng:
Ông già không muốn tới gặp tôi thì tôi sẽ đi gặp ông ta. Tôi không tin, trong nhà này còn có người tôi không gặp được!

Trên thực tế, Viên Mục Dã chưa từng chân chính đánh nhau với Thạch Lỗi. Trước kia dù thỉnh thoảng có
học hỏi
nhưng đều không dùng hết sức, cho nên cậu chẳng ngờ dù trông Thạch Lỗi rất gầy, nhưng sức lực lại rất khỏe!
Thạch Lỗi tức giận nói:
Người đi cả rồi… Còn không buông tay ra à?!

Viên Mục Dã rũ người ra:
Đại ca à, có phải anh điên rồi không? Sao tự nhiên lại ra tay thế?

Thạch Lỗi cười lớn:
Đột nhiên tức mình lên, không đánh thì phí! Hơn nữa, ai bảo tên kia... dám thích mẹ tôi?!

Viên Mục Dã tức cười:
Đại ca ơi, lúc ấy anh ta mới mười lăm tuổi được không? Đúng vào thời điểm trẻ người non dạ. Thế chẳng lẽ lúc anh còn ít tuổi chưa từng yêu thầm chị gái xinh đẹp nào đó à?


Xì… Nhưng tôi không đáng khinh như anh ta được không?!
Thạch Lỗi tỏ ra khinh thường.
Thấy thế, Viên Mục Dã vội tiến lên, nhưng cậu vốn không thể kéo nổi6 Thạch Lỗi đang trong cơn điên cuồng, chẳng mấy chốc gã đã đánh Thạch Lập Văn mặt mũi bầm dập, miệng mũi toàn máu… Thạch Lập Võ và5 Thạch Thiếu Na đã đi ngủ cũng bị tiếng động dưới lầu đánh thức, hoảng hốt chạy từ trên lầu xuống.
Thấy Thạch Lỗi thượng cẳng tay hạ cẳng chân với anh cả, nhất thời hai người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng do e sợ Thạch Lỗi nên không có ai tiến lên ngăn cản, chỉ luôn mồm kêu to bảo Thạch Lỗi mau dừng tay.

Chú ba, chú làm gì vậy? Dù có thế nào thì anh ấy cũng là anh cả của chúng ta, mau dừng tay!
Sắc mặt Thạch Thiếu Na xanh mét.
Thạch Lỗi cũng lắc đầu nói:
Không đâu, tôi nhắm mắt lại cũng có thể tìm được mỗi một cửa sổ tương ứng với căn phòng nào, chắc trăm phần trăm là căn phòng này.


Viên Mục Dã dán tai lên cửa nghe ngóng một cách cẩn thận, cảm thấy bên trong rất yên tĩnh, không giống có người ở. Sau đó cậu lắc đầu với Thạch Lỗi:
Chẳng nghe thấy gì hết.


Thạch Lỗi rút trong bóp tiền ra một dây thép mảnh rồi từ từ chọc vào lỗ khóa, nhẹ nhàng gẩy. Một tiếng
cạch
vang lên, bàn tay gã nắm chốt cửa vặn nhẹ nhàng, cửa phòng mở toang ra. Kết quả cửa vừa mới mở, một mùi hôi thối khó ngửi ập vào mặt khiến Thạch Lỗi nhanh tay bịt miệng mũi lại.

Trong phòng rất tối, ánh sáng duy nhất là từ ánh trăng chiếu qua cửa sổ. Nương chút ánh sáng này, Viên Mục Dã nhìn thấy một bóng người đang ngồi ngay ngắn trong phòng. Viên Mục Dã ngẩn người, sau đó lập tức nhận ra tại sao trong phòng lại hôi như vậy, vì vậy cậu nhanh tay giữ chặt Thạch Lỗi, chỉ vào bóng người kia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.