Chương 1120: Căn phòng


Mí mắt Thạch Thu Dương giần giật, dường như nghe thấy lời Thạch Lỗi nói, nhưng lại không giống nghe hiểu, ông ta nghệt ra một lúc rồi mới run rẩy ngẩn8g đầu lên và hỏi bằng vẻ mặt mờ mịt:
Con nói cái gì?


Thạch Lỗi lại nói bằng sự kiên nhẫn xưa nay chưa từng có:
Tôi là Thạch Lỗi, con trai 3út của ông.


Ai ngờ khi Thạch Thu Dương nghe thấy tên của Thạch Lỗi, ông ta tỏ ra sợ hãi và lấy tay bịt mắt lại:
Đừng… Đừng tới đây, tôi khô9ng biết, tôi không biết gì cả.

Vừa nghe vậy, Thạch Lỗi lập tức nổi cơn, gã túm lấy tay vịn hai bên xe lăn, kéo tuột Thạch Thu Dương đang liê6n tục trốn tránh ra đằng sau đến trước mặt mình:
Ông không biết cái gì? Hãy nhìn cho rõ, tôi là con út của ông, Thạch Lỗi! Sao thế? Nhiều năm không 5gặp mà ông đã quên tôi rồi sao? Còn tôi vẫn nhớ rõ rành rành chuyện hồi nhỏ đấy, chưa lúc nào quên đâu!

Thạch Thu Dương bị Thạch Lỗi túm lấy đột ngột như vậy nên sợ khiếp vía. Chiếc quần đã khô lại bị nước tiểu thấm ướt lần nữa. Viên Mục Dã ở đằng sau thật sự không đứng nhìn nổi nữa, đành phải tiến lên kéo Thạch Lỗi lại:
Thôi đi. Ông ta đã thế này rồi, dù anh có hỏi cũng chẳng hỏi được gì đâu.

Bởi vì trước đó bọn họ chưa từng nghĩ tới việc Thạch Thu Dương sẽ giống như thế này, cho nên nhất thời cả Viên Mục Dã và Thạch Lỗi đều hơi nhụt chí, không biết phải làm gì. Nhưng lúc này Viên Mục Dã lại phát hiện căn phòng Thạch Thu Dương ở hình như có gì đó không ổn.
Thạch Lỗi sửng sốt, sau đó cũng nhìn quanh:
Người nào khác? Không thể nào? Trước khi tôi đi khỏi nhà, căn phòng này đều để không, chắc chắn không sai được. Chẳng lẽ là nhốt ai đó sau khi tôi đi ư?

Viên Mục Dã lắc đầu:
Không giống lắm, anh hãy cẩn thận ngửi mùi xem, mặc dù đã được quét dọn nhưng vẫn có mùi mốc thoang thoảng, đây là mùi mà chỉ những căn phòng khóa kín thời gian dài mới có, chứng tỏ trước khi ông cụ nhà anh được sắp xếp ở đây, cửa sổ vẫn luôn được bít kín, hơn nữa đã rất nhiều năm rồi.

Thạch Lỗi ngẫm nghĩ:
Nếu là vậy, chỉ có thể là nhốt ai đó trước khi tôi sinh ra.

Đầu tiên là cửa sổ, tuy rằng nhìn từ bên ngoài rất bình thường nhưng bên trong lại là hàng rào chống trộm được hàn bằng thép cây. Hàng rào chống trộm của nhà bình thường phải hàn ở bên ngoài cửa sổ, như vậy mới có thể phòng ngừa kẻ trộm từ bên ngoài vào. Nhưng hàng rào chống trộm của nhà này lại hàn bên trong, như thể không muốn cho người trong phòng đi ra ngoài vậy.
Thêm vào đó, quái lạ hơn là, trong căn phòng này lại có một chiếc bàn trang điểm, bên trên còn bày một số đồ trang điểm khá cũ kỹ của phụ nữ. Viên Mục Dã tiện tay cầm một hộp lên mở ra, thấy lớp kem bên trong đã khô khốc và biến thành màu đen, không biết đã để ở đây bao nhiêu năm rồi.
Lúc này Thạch Lỗi đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ và nhìn hàng rào chống trộm:
Không ngờ những kẻ đó còn rất giỏi, lặng lẽ nhốt lão già chết tiệt ở đây.

Viên Mục Dã cũng xoay người bước đến bên cửa sổ:
Cách bày trí ở đây chắc đã có tuổi đời rồi. Anh xem vết rỉ sét trên thanh thép này đi, không giống được lắp riêng để nhốt bác trai cho lắm…

Thạch Lỗi xoay người, nhíu mày hỏi:
Cậu muốn nói cái gì?

Đầu tiên Viên Mục Dã quan sát giấy dán tường đã ố vàng nghiêm trọng xung quanh, sau đó nói một cách không chắc chắn:
Tôi có cảm giác nơi này chắc là dùng để nhốt một người nào khác vào rất nhiều năm trước...

Nói tới đây, dường như hai người chợt hiểu ra điều gì đó, họ nhìn nhau, rồi ngay sau đó Thạch Lỗi phủ nhận ngay tắp lự:
Không thể nào! Tại sao ông ta phải nhốt bà ấy ở đây? Thật vô lý!


Viên Mục Dã nhìn sang Thạch Thu Dương còn đang run lên khe khẽ:
Vậy phải hỏi đương sự mới biết được.


Trong nhận thức của Thạch Lỗi, tuy mẹ gã là điều cấm kỵ của dòng họ, nhưng sự kết hợp của bà và cha đáng lẽ cũng xảy ra trong tình huống
anh và em tự nguyện
. Nhưng nếu người bị giam cầm năm xưa trong căn phòng này đúng là mẹ mình, có lẽ chân tướng sự việc còn có một phiên bản khác…

Nghĩ vậy, Thạch Lỗi lập tức lục tung phòng lên, kết quả khi mở tủ quần áo, gã ngẩn người ra trong nháy mắt. Trong tủ quần áo treo mấy chiếc đầm hoa nhí có kiểu dáng rất cũ kỹ. Gã giơ tay lấy một cái ra, lại phát hiện nó giống y đúc chiếc được mặc trên người mẹ mình trong tấm ảnh để ở đầu giường.


Tại sao? Tại sao lại như vậy?
Thạch Lỗi tự lẩm bẩm.

Viên Mục Dã thấy thế thì định tiến lên an ủi gã vài câu, nhưng lúc này Thạch Lỗi đột ngột xoay người đi đến trước mặt Thạch Thu Dương, sau đó ném thật mạnh chiếc đầm của mẹ gã vào người ông ta và quát:
Tại sao? Tại sao phải đối xử như vậy với một người phụ nữ đã sinh con cho ông?! Trả lời tôi đi… Mau trả lời tôi!!


Cuối cùng, tiếng hét của Thạch Lỗi đã đánh thức chị Lý giúp việc. Khi nhìn thấy Thạch Lỗi và Viên Mục Dã xuất hiện trong căn phòng này, chị ta tỏ ra kinh ngạc:
Cậu ba… Sao các cậu lại ở trong phòng ông chủ?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.