Chương 1125: Lâm sâm
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1196 chữ
- 2022-02-09 03:22:54
Lúc này Viên Mục Dã thấy được sự hối hận ngập tràn trong ánh mắt của Thạch Thu Dương, không biết là hối hận mình không dạy dỗ đứa 8con trai này nghiêm khắc, hay là hối hận lúc trước sinh ra gã không bóp chết gã luôn?!
Thấy cuối cùng đối phương không gi3ả ngu nữa, Viên Mục Dã bèn nhanh tay kéo Thạch Lỗi ra:
Nếu giờ bác đã tỉnh táo, chúng ta tranh thủ thời gian hỏi chuyện cần biết9 đi!
Thạch Lỗi lại lắc đầu:
Đương nhiên sự việc không đơn giản như vậy… Cho dù một người phụ nữ đang mang thai có bao nhiêu thù hận trong lòng đi chăng nữa, thì sẽ chỉ đơn giản là sinh ra một đứa trẻ không khỏe mạnh, hoặc là sinh ra một đứa trẻ có tính cách không tốt thôi, không dễ gì để sinh ra một quái thai như tôi đâu.
Nói xong, Thạch Lỗi đột nhiên giơ tay, chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường bỗng tự bật sáng một cách khó hiểu. Những người khác ở đây ngoài Viên Mục Dã đều xanh cả mặt.
Ai ngờ lúc này Thạch Lỗi đột nhiên đổi giọng:
Ông có nghĩ tới việc tại sao tôi khác với trẻ con bình thường không?!
Thạch Thu Dương ngẩn người, ngay sau đó ông ta lạnh giọng nói:
Có lẽ lúc có mang con, trong lòng mẹ con ôm hận chăng.
Thạch Lỗi nhìn chằm chằm vào mắt Thạch Thu Dương và nói:
Bởi vậy, tôi mới muốn biết lúc Mạc Vũ Vi đang mang thai, rốt cuộc có từng đến bất cứ cơ sở y tế nào làm kiểm tra không?
Ai ngờ Thạch Thu Dương vẫn đáp chắc như đinh đóng cột:
Tuyệt đối không có… Từ sau khi có mang con, cô ta luôn ở trong phòng này, lúc ấy chỉ có bác sĩ riêng hồi đó đến đây định kỳ để kiểm tra sức khoẻ cho cô ta thôi.
Thạch Thu Dương suy nghĩ rồi tiếp tục:
Ngày mai tao muốn gặp luật sư và bác sĩ riêng của tao.
Được thôi, đây đều là yêu cầu rất hợp lý.
Thạch Lỗi đáp không chút nghĩ ngợi.
Thạch Lỗi trầm giọng hỏi:
Những hồ sơ đó đâu?
Thạch Thu Dương đáp thẳng không che giấu:
Đã đốt hết sau khi cô ta qua đời rồi.
Thạch Lỗi hỏi ngược lại bằng vẻ mặt hài hước:
Chẳng lẽ tôi không nên hỏi ư? Một người phải nên biết nguồn gốc của mình chứ.
Cô ta tự mình tới xin việc. Cha đã tìm người điều tra hồ sơ cá nhân của cô ta, đều là thật.
Khi nói những điều đó, Thạch Thu Dương nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dường như đang nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Mạc Vũ Vi.
Thạch Lỗi lại giơ tay lên, chộp một ly nước trên tủ đầu giường từ khoảng cách xa, sau đó cười khan:
Mọi người đừng sợ, tôi không phải yêu quái chuyển thế gì đâu, sở dĩ tôi biết sử dụng dị năng điều khiển đồ vật từ xa là bởi vì trong cơ thể của tôi có một chuỗi gen biến dị.
Nói tới đây, gã giơ tay chỉ vào Viên Mục Dã:
Tình trạng của cậu ta giống với tôi. Chúng tôi đều bị người ta động tay động chân lúc vẫn còn là phôi thai, cho nên mới có vài dị năng phi thường sau khi sinh ra.
Thạch Lỗi nghe vậy cũng không phát tác ngay tại trận, mà kiên nhẫn hỏi tiếp:
Lúc bà mang thai, ông có đưa bà đến cơ sở y tế nào kiểm tra không?
Thạch Thu Dương lắc đầu:
Không, tình trạng của cô ta ngay lúc đó thật sự không tiện đi ra ngoài...
Viên Mục Dã cau mày lại:
Nói cách khác… khi ấy chỉ có vị bác sĩ riêng kia có thể tiếp xúc với bác gái?
Thạch Lỗi lập tức truy hỏi:
Bác sĩ riêng kia họ gì? Hiện giờ đang ở đâu?
Thạch Thu Dương nhìn ba đứa con còn lại, sau đó lạnh giọng nói:
Hãy đưa tao rời khỏi đây trước. Tao không muốn tiếp tục ở đây thêm một giây phút nào nữa.
Thạch Lỗi đẩy Thạch Thu Dương ra hành lang:
Không thành vấn đề, đây chỉ là chuyện nhỏ ấy mà, còn gì nữa không?
Thạch Lỗi liếc ba người Thạch Thiếu Na, mỉm cười như châm biếm, sau đó khẽ nhún vai nói:
Yên tâm, tôi không có bất cứ hứng thú gì với tài sản của nhà họ Thạch, hiện giờ tôi chỉ muốn biết làm sao mẹ ruột tôi đến được nhà họ Thạch? Trước khi vào nhà họ Thạch, bà từ đâu đến?
Đã cách bao nhiêu năm như vậy, sao con lại muốn hỏi chuyện của cô ta?
Thạch Thu Dương hơi nghi ngờ.
Thạch Lỗi tạm thời ghìm lại cơn tức giận trong lòng, lạnh giọng nói:
Được, nói đúng lắm. Nếu hiện giờ ông tỉnh táo6 rồi, tôi cũng không làm khó ông, chỉ cần ông nói cho tôi biết những chuyện của Mạc Vũ Vi, cũng chính là mẹ tôi, năm xưa trước kh5i vào nhà họ Thạch là được.
Lúc này Thạch Thu Dương lấy tay bịt miệng vết thương trên đùi mình, ông ta nhếch mép với Thạch Lỗi:
Con trai, không ai dạy mày khi cầu xin người khác nên có thái độ gì à?
Viên Mục Dã thấy quả nhiên con cáo già Thạch Thu Dương khó đối phó, ấy vậy mà coi đây là lợi thế để đưa ra yêu cầu. Xem ra ông ta muốn tự giải cứu mình ra khỏi căn phòng giam không thấy ánh mặt trời này.
Những tưởng rằng Thạch Lỗi sẽ sỉ nhục Thạch Thu Dương bằng lời lẽ mạnh bạo hơn, không ngờ gã lại gật đầu:
Có lý. Nói đi, ông muốn thế nào?
Thấy Thạch Lỗi đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, Viên Mục Dã biết ngay gã đang vẽ cái bánh nướng rõ to cho Thạch Thu Dương, nhưng ba người Thạch Thiếu Na lại tin là thật, nhất là khi bọn họ nghe thấy Thạch Thu Dương muốn gọi luật sư, sắc mặt cả đám thay đổi ngay lập tức.
Ngay cả Thạch Thu Dương cũng không ngờ đứa con trai út của mình lại dễ nói chuyện như vậy, ông ta cười bảo:
Thạch Lỗi à, thật ra con nên trở về sớm một chút mới đúng, nếu không công ty cũng không rơi vào tình trạng như hiện tại.
Thạch Lỗi cười lạnh:
Lão già chết tiệt, xem ra ông vẫn không hiểu tình hình hiện giờ của mình cho lắm nhỉ?
Nhưng Thạch Thu Dương lại lắc đầu:
Hoàn toàn trái ngược, tao quá rõ hoàn cảnh hiện giờ của mình, cho nên mới nói như vậy với mày đấy...
Nhưng Thạch Thu Dương lại lắc đầu:
Lúc trước bác sĩ Lâm chỉ làm ở nhà họ Thạch một năm, cha cũng không rõ lắm cụ thể hiện giờ ông ta ở chỗ nào.
Ông ta họ gì cơ?!
Ông nói ông ta họ Lâm ư?!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.