Chương 1124: Duyên cha con
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1328 chữ
- 2022-02-09 03:22:55
Thạch Lỗi vốn không hề có ấn tượng về những điều Thạch Lập Văn nói. Viên Mục Dã đoán các hành vi của gã ở thời điểm đó chỉ bắt ngu8ồn từ bản năng của một đứa trẻ mà thôi. Suy cho cùng, một đứa trẻ không mẹ chưa chắc đã được chăm sóc tỉ mỉ, cho nên gã mới dùng 3dị năng của mình để đạt được vài nhu cầu vô cùng đơn giản.
Trong mấy năm sau, Thạch Lỗi dần dần lớn lên trở thành một đứa9 trẻ bề ngoài bình thường, nhưng thật ra lại khiến tất cả những người xung quanh đều cảm thấy rất sợ hãi, nhất là Thạch Thu Dương6. Không biết có phải bởi vì vừa nhìn thấy gã là ông ta lại nghĩ đến mẹ gã hay không, mà ông ta luôn cố tình lảng tránh đứa con út5 này.
Thạch Lỗi quay đầu nhìn về phía căn phòng đã đóng lại của Thạch Thu Dương, gã nhếch mép:
Hóa ra là có chuyện như vậy… Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, các người về phòng nghỉ ngơi hết đi.
Nghe vậy, ba người Thạch Thiếu Na mới dám thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ câu nói kế tiếp của Thạch Lỗi lại khiến bọn họ đồng loạt thay đổi sắc mặt.
Thạch Lỗi nhoẻn miệng cười:
Không thử làm sao biết được? Mà chẳng phải các người đều rất hận ông ta ư? Yên tâm, có hành hạ chết thì cứ tính lên đầu tôi, không liên quan gì đến mấy người…
Thạch Thiếu Na thầm biết bọn họ không tài nào ngăn cản được Thạch Lỗi, vì thế đành nói với vẻ mặt bất đắc dĩ:
Bọn chị hận ông ta… Nhưng thế thì sao? Dù gì ông ta cũng là cha chúng ta, đây là sự thật mãi mãi không thay đổi được.
Thạch Lỗi nghiêng đầu nhìn Viên Mục Dã:
Tôi nghi ngờ có khả năng lão già này giả vờ, chẳng qua ông ta muốn mượn việc này để trốn tránh trách nhiệm mà thôi.
Viên Mục Dã gật đầu:
Không phải không có khả năng này, nhưng nhân viên chuyên nghiệp cũng không dễ giám định được việc giả ngu và giả điên, huống hồ là hai kẻ nửa vời như tôi và anh.
Thạch Lỗi lại hỏi:
Thế rồi ai gánh tội?
Giám đốc tài chính của công ty, nhưng hắn đã bỏ trốn rồi…
Thạch Thiếu Na bất lực nói.
Lúc này ánh mắt Thạch Lỗi đột nhiên chợt lóe lên, sau đó gã túm lấy Thạch Lập Văn:
Bệnh án của lão già chết tiệt ở đâu? Lấy ra đây cho tôi xem thử!
Thạch Lập Văn thấy thế vội vã nhìn sang Thạch Lập Võ như cầu cứu, Thạch Lập Võ lập tức chạy vào căn phòng bên cạnh tìm kiếm, chỉ chốc lát sau đã lấy ra một túi giấy kraft:
Tất cả ở trong này! Đây là toàn bộ hồ sơ bệnh án của ông cụ!
Nghe xong hồi ức của anh cả Thạch Lập Văn, Thạch Lỗi chìm vào suy tư, rất lâu sau mới nhìn sang Viên Mục Dã và bảo:
Nói tới nói lui vẫn là không biết trước khi bà ấy đến nhà họ Thạch đã trải qua chuyện gì, như vậy cũng không thể chứng minh lời Bạch Văn Duyệt nói là thật hay giả.
Viên Mục Dã vốn định nói với gã rằng thật ra gen biến dị trong cơ thể hai người họ đã có thể chứng minh lời Bạch Văn Duyệt nói, nhưng cậu biết Thạch Lỗi tốn bao công sức tìm kiếm sự thật năm xưa không phải muốn chứng minh điều gì cả. Chẳng qua gã cần một cái cớ để tìm hiểu về mẹ ruột mình mà thôi.
Ai ngờ Thạch Lỗi lại cười gian xảo:
Cậu sai rồi, nhân viên chuyên nghiệp không giám định được là do bọn họ không dám dùng một vài cách. Nếu để tôi giám định, một giây là có thể nhận ra thật hay giả.
Nói xong, Thạch Lỗi chầm chậm bước về phía Thạch Thu Dương đang ngồi trên xe lăn, trong mắt đối phương rõ ràng có sự sợ hãi, xem ra nhận thức của ông ta về đứa con trai của mình trước sau vẫn không thay đổi.
Dù Thạch Lỗi đã tới tuổi đi học, Thạch Thu Dương cũng chỉ mời vài gia sư đến dạy ở nhà, chứ kiên quyết không cho phép cậu bé Thạch Lỗi đi ra ngoài học. Nhưng khi Thạch Lỗi dần dần lớn lên, càng ngày người nhà họ Thạch càng không dám tiếp xúc với gã, cứ như thể đôi mắt của gã có thể nhìn thấu lòng người bất cứ lúc nào.
Nhưng Viên Mục Dã lại biết rất rõ nào phải Thạch Lỗi có thể nhìn thấu lòng người? Chẳng qua là bọn họ thẹn ở trong lòng, chột dạ khi đối mặt với đứa trẻ này, cho nên mới không dám nhìn thẳng vào mắt Thạch Lỗi mà thôi…
Thạch Lỗi đẩy Thạch Lập Văn ra, sau đó giằng lấy cái túi giấy kraft và mở ra xem thật cẩn thận. Gã nhanh chóng phát hiện, thật ra ban đầu bệnh tình của Thạch Thu Dương không nghiêm trọng lắm, cũng rất tích cực đến bệnh viện chữa trị, ai ngờ bệnh tình đáng lẽ dần dần trở nên tốt đẹp lại bất ngờ trở nặng sau một vài ngày, cuối cùng thành ra như hiện giờ.
Thạch Lỗi nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, sau đó trầm giọng hỏi ba người Thạch Thiếu Na:
Trong khoảng thời gian ông già bị bệnh, công ty có xảy ra biến động nào lớn không?
Thạch Lỗi lại tỏ vẻ không cho là đúng, sau đó đẩy cửa đi vào… Thấy có người bước vào, đầu tiên Thạch Thu Dương ở trong phòng thoắt cái có vẻ mặt vui sướng, kết quả thấy người vào là Thạch Lỗi, ông ta lập tức sợ tới mức vội nhắm mắt lại.
Thấy thế, Viên Mục Dã nhanh chân đuổi theo vào:
Một vừa hai phải thôi, đừng làm quá mức…
Nghe vậy, ánh mắt ba người đều hơi trốn tránh, nhìn là biết chắc chắn có chuyện, Thạch Lỗi cười lạnh:
Xem ra là có rồi. Nói đi, rốt cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?!
Thạch Thiếu Na thấy không giấu được nữa nên đành phải ăn ngay nói thật:
Sổ sách của công ty luôn có vấn đề rất lớn. Khi đó, một số cổ đông lớn đã mời một công ty kiểm toán đến thẩm tra tài khoản, rồi họ phát hiện ra khá nhiều vấn đề, tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Sau khi ông cụ biết tin, bệnh tình lại đột nhiên trở nặng thêm.
Thạch Lỗi vừa xem hồ sơ bệnh án trong tay vừa cười lạnh lẽo:
Tối hôm nay tôi sẽ chữa bệnh cho ông già, cam đoan ngày mai nhất định đầu óc ông ta sẽ bình phục.
Thạch Thiếu Na vừa nghe thế vội chặn ở trước cửa:
Chú ba, chú đừng làm bậy… Hiện giờ cha thật sự đã mất trí rồi, cho dù chú giày vò thế nào cũng không hỏi được chuyện chú muốn biết đâu.
Rất nhanh, Thạch Thu Dương lại bắt đầu sợ hãi mà gào rú lên như lừa hí, khiến ba người ngoài cửa cũng chạy vào, nhưng bọn họ lại không dám tiến lên ngăn cản Thạch Lỗi, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn với vẻ mặt lo lắng.
Lúc này, Thạch Lỗi rút dao găm ra và nói:
Từ trên xuống dưới cơ thể người có tổng cộng 639 cơ bắp, do khoảng 60 tỷ sợi cơ tạo thành. Bây giờ ông ngồi ở trên xe lăn, chỉ là một kẻ tàn phế, cắt đứt đại mấy sợi cơ chắc là không trở ngại gì…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.