Chương 1145: Oán trách
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1197 chữ
- 2022-02-09 03:23:15
Đoàn Phong ngẫm nghĩ rồi đáp:
Tuy trò chơi này mới nổi gần nửa năm nay thôi, nhưng trước kia đâu phải không có ai chơi, cũn8g đâu thấy ai xảy ra chuyện? Kết quả là sau khi tất cả nhân viên phát minh trò chơi đều thiệt mạng rồi, trò chơi mới đột ng3ột trở nên hot. Tôi đã xem số liệu của công ty game rồi, trước kia game này có chưa đến mấy nghìn người chơi, nhưng một tuầ9n sau khi mười hai nhân viên phát triển game thiệt mạng, người chơi game đột nhiên tăng vọt lên mấy trăm nghìn người… Lúc n6ày mới có những chuyện về sau. Cậu nói xem liệu có phải là mười hai người kia chết đột ngột quá cho nên hồn phách không muố5n rời đi, luôn ẩn náu bên trong game mà họ phát minh ra không?
Viên Mục Dã cười lắc đầu:
Tôi không hiểu nhiều về game lắm, nhưng kinh nghiệm trước kia nói cho tôi biết rằng, sau lưng tất cả các sự kiện ma quỷ luôn có sự thật mà người đời không biết đến… Cho nên đừng đưa ra kết luận quá sớm.
Đoàn Phong thở dài:
Nếu là như thế, chúng ta vẫn phải rà lại hồ sơ của mười mấy kẻ xui xẻo kia lần nữa, để tìm ra lý do có hàng trăm nghìn người cùng chơi game, mà lại chỉ có mấy người bọn họ gặp phải tình trạng hôn mê bất tỉnh?
Trở lại xe, Đoàn Phong gửi hồ sơ về mười mấy người kia đến điện thoại di động của Viên Mục Dã. Hai người đọc hết hồ sơ của những nạn nhân một lượt và nhận thấy trong những người này có nam, có nữ, có học sinh, hơn nữa không quá 40 tuổi, đồng thời còn bao gồm đủ loại thân phận. Nói thẳng ra là giữa mười mấy người này, trừ việc cùng chơi một game ra thì chẳng có bất kỳ chỗ giao thoa hay tương đồng nào.
Lúc hai người quay về số 54, mấy người Hoắc Nhiễm và Trương Khai đang hết sức chăm chú chơi trò
Cuộc sống tươi đẹp
. Mặc dù ngoài miệng bọn họ nói game nuôi trồng kiểu này chẳng thú vị gì, nhưng khi lao vào chơi thật, cả đám vẫn khá nghiêm túc. Viên Mục Dã và Đoàn Phong thấy thế cũng lấy điện thoại chơi game của mình ra, sau đó đăng nhập tài khoản để vào trò chơi.
Đối với tay mơ về game như Viên Mục Dã, thiết kế của trò chơi này thật sự quá nhân tính hóa. Ban đầu chỉ cần làm theo chỉ thị từng bước một, tài khoản có thể từ sơ cấp tăng lên trung cấp rất nhanh, hơn nữa những thao tác cũng khá đơn giản, chỉ cần biết chữ và có đủ kiên nhẫn, ngay cả học sinh tiểu học cũng có thể chơi rất thuận buồm xuôi gió…
Viên Mục Dã thầm nghĩ bụng, có phải mười mấy người đến nay còn nằm ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh cũng từng say mê game này như vậy không? Hiện giờ ngay cả cậu cũng vô cùng chờ mong mình lên được cấp bậc nhất định rồi sẽ sáng tạo ra một thế giới hoàn hảo như thế nào đây này?
Lúc sau Viên Mục Dã vừa chơi vừa quay đầu nhìn sang Đoàn Phong, muốn xem thử tài khoản của anh ta đã chơi đến cấp bao nhiêu, kết quả cậu lại thấy một tay Đoàn Phong cầm điện thoại di động, một tay chống cằm ngồi đó ngủ gà ngủ gật!
Viên Mục Dã lập tức cạn lời:
Đại ca, sao anh lại ngủ rồi?
Trong lúc này Viên Mục Dã vô tình liếc sang di động của Trương Khai ở bên cạnh, thấy giao diện game của cậu ta hình như không giống mình cho lắm, vì thế cậu tò mò hỏi:
Chỗ cậu là ở đâu trên bản đồ vậy?
Trương Khai quay đầu nhìn điện thoại di động của Viên Mục Dã và đáp:
Cấp bậc tài khoản của anh không đủ nên vẫn chưa đến được nơi này. Hơn nữa cho dù đủ cấp, nếu chúng ta chọn khác thế giới thì giao diện game cũng hoàn toàn khác nhau!
Viên Mục Dã đứng dậy đi xem di động của mấy người khác, phát hiện Hoắc Nhiễm là một thợ máy rất siêu trong game, cho nên giao diện của cậu ta đầy khuynh hướng kim loại, còn Trương Khai lại là nhà thám hiểm rừng rậm, cho nên thế giới game của cậu ta toàn là rừng mưa nhiệt đới và động vật hoang dã hiếm hoi và kỳ lạ.
Bởi vì Đại Quân thích đồ ăn ngon, cho nên anh ta là một đầu bếp hạng nhất trong thế giới game, suốt ngày nghiên cứu cách nấu nướng đồ ăn ngon khắp nơi trên thế giới. Về phần Tằng Nam Nam, cô ấy khiến Viên Mục Dã hơi bất ngờ, chẳng ai nghĩ đến việc cô ấy lại là hiệu trưởng của một nhà trẻ trong thế giới game.
Viên Mục Dã nhìn bọn họ chơi vô cùng vui vẻ trong thế giới mà mình tự sáng tạo ra, cậu hơi sốt ruột hỏi Trương Khai:
Phải bao nhiêu cấp mới có thể vào giao diện như các cậu?
Trương Khai nghĩ rồi đáp:
Ít nhất là trên cấp 25! Đêm qua tôi không ngủ để chơi trò này đó!
Lúc này Đoàn Phong mới giật mình tỉnh lại:
Ai… ai ngủ hả? Đừng nói bậy được không?!
Viên Mục Dã bất đắc dĩ nói:
Nhàm chán thế ư? Tôi thấy mọi người chơi hăng lắm mà!
Ai ngờ Đoàn Phong lại thở dài:
Tôi cũng rất hăng mà? Cho nên vừa chơi là buồn ngủ…
Viên Mục Dã hiểu là dù thế nào Đoàn Phong cũng không thể chơi nhập tâm được, vì thế cậu cũng không để ý tới anh ta nữa mà tiếp tục chơi game hết sức chăm chú.
Trước giờ Viên Mục Dã đều không cảm thấy chơi game là chuyện thú vị gì, nhưng lúc này đây thật sự đắm chìm vào thế giới trò chơi, cậu mới phát hiện, hóa ra thời gian có thể trôi nhanh thế. Cậu vừa mới hoàn thành mấy nhiệm vụ chỉ định thôi mà đã hai giờ trôi qua kể từ lần cuối cậu xem đồng hồ. Còn Đoàn Phong bên cạnh thì đã từ ngủ gật ngật ngà ngật ngưỡng thành gục hẳn xuống bàn ngủ rồi.
Thời gian trôi qua từng phút một, đến khi Viên Mục Dã thoát game, cậu thấy trời đã tối rồi. Vì thế cậu lập tức đứng dậy nói với mọi người:
Các cậu tiếp tục đi, tôi về nhà trước.
Nhưng trừ Đoàn Phong, dường như những người khác đều vội vàng chiếm thành chiếm đất ở trong thế giới trò chơi, chỉ vẫy tay mang tính tượng trưng với Viên Mục Dã, thậm chí cũng không biết rốt cuộc cậu đi từ bao giờ luôn…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.