Chương 1146: Bạn cùng đường
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1256 chữ
- 2022-02-09 03:23:13
Viên Mục Dã cười:
Tôi biết. Thật ra liệu có khi nào cậu cảm thấy hơi cô đơn không?
Không ngờ câu trả lời của Lệ 8Thần lại khá triết lý:
Bắt đầu từ khi sinh ra, mỗi con người đã gắn liền với nỗi cô đơn như bóng với hình, đến một mình 3và đi một mình. Cho dù giữa chừng có người thân, người yêu và bạn bè xuất hiện, nhưng đến cuối cùng anh sẽ phát hiện bọn 9họ chỉ là bạn đi cùng đường trong cuộc sống của anh thôi, mà con đường đời này vẫn phải do một mình anh đi đến cuối.
Viên Mục Dã không khỏi thầm vỗ tay cho Lệ Thần từ tận đáy lòng:
Chúc mừng cậu, cậu đã nhìn thấu cuộc đời còn hơn mộ5t con người chân chính như tôi rồi…
Lệ Thần cười khẽ:
Cho nên ấy mà, nếu có thừa thời gian, tôi sẽ dắt Kim Bảo ra ngoài đi dạo một chút, phơi nắng, hưởng thụ cuộc sống, chẳng lẽ không tốt ư?!
Nói xong, Từ Lệ quay lại nói với Viên Mục Dã:
Đi, đi gặp hai mẹ con phát hiện thi thể nào. Còn vài chi tiết phải hỏi lại bọn họ nữa.
Ai ngờ khi Viên Mục Dã và Từ Lệ đi đến trước một chiếc xe cảnh sát đang chớp đèn, họ lại thấy hai người quen cũ ngồi ở bên trong…
Viên Mục Dã nghĩ nát óc cũng không ngờ, hai mẹ con phát hiện cái xác chết cháy lại là Lương Tĩnh và Mạnh Tư Bác! Nếu không phải Từ Lệ ở bên cạnh, chắc chắn Viên Mục Dã sẽ lập tức mở miệng dò hỏi tại sao hai người bọn họ lại xuất hiện ở đây?!
Thật ra đã rất lâu rồi Viên Mục Dã không bước chân vào một hiện trường vụ án như thế này. Bầu không khí nơi này khiến cậu cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhưng mà về tổng thể, cảm giác vẫn rất tuyệt, phảng phất như thể được sống lại vậy.
Ngẩn ra đó làm gì? Ngày hôm qua cậu uống rượu hả?
Từ Lệ tỏ vẻ không vui.
Viên Mục Dã hơi xấu hổ nói:
Không… Chỉ là đã lâu không gặp trường hợp to tát thế này.
Ai ngờ Viên Mục Dã mới vừa bước ra khỏi phòng ngủ đã cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng bởi vì sốt ruột muốn đi, cho nên cậu cũng chưa kịp suy nghĩ nhiều đã vội vàng ra ngoài. Kết quả vừa ra khỏi cửa, cậu nhìn thấy một chiếc SUV màu xanh lam mới tinh đậu ở cửa nhà mình.
Nhất thời, Viên Mục Dã hơi bực bội, không biết hàng xóm thất đức nào đậu xe ép sát cửa nhà mình.
Kết quả khi bắt taxi tới địa chỉ kia, Viên Mục Dã lại nghe Tiểu Lưu bên cạnh Từ Lệ kinh ngạc nói với cậu:
Sao anh lại bắt taxi đến đây? Đừng nói với tôi là xe anh mới lái có mấy ngày đã hỏng rồi nhé!
Từ Lệ trầm giọng hỏi:
Nguyên nhân chết thì sao?
Núi Trường Bạch đứng lên và đáp:
Nguyên nhân chết cụ thể còn phải đợi về giải phẫu rồi mới biết được… Ở đây không còn việc của tôi nữa, tôi dẫn ông anh này về trước đây.
Từ Lệ nhìn quanh:
Cũng đúng, còn kéo dài tiếp nữa thì người hóng chuyện sẽ càng ngày càng nhiều, chưa biết chừng còn có tay săn tin chụp được ảnh thi thể đăng lên mạng nữa ấy chứ...
Ai ngờ Từ Lệ lại trừng mắt lườm cậu:
Còn nói tối hôm qua không uống… So sánh với hiện trường vụ án giết cả nhà hôm trước, đây mà cũng gọi là trường hợp to tát à?!
Viên Mục Dã ngớ người, không biết Từ Lệ nói đến vụ án giết cả nhà nào. Mặc dù cậu vừa mới về thủ đô không lâu, nhưng nếu thật sự đã xảy ra vụ án làm người nghe kinh sợ như vậy, đâu thể nào mình không nghe nói tới?!
Lúc này Núi Trường Bạch ngồi xổm trước xác chết ngẩng đầu nhìn về phía Từ Lệ và Viên Mục Dã:
Miệng và mũi của nạn nhân rất sạch sẽ, trăm phần trăm là đốt xác sau khi chết. Hãy nhanh chóng nghĩ cách tìm thân phận của cái xác đi!
Viên Mục Dã nghe mà chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, không biết đối phương có ý gì. Đúng lúc này, Từ Lệ vẫy tay với cậu từ xa, vì thế cậu vội vã chào hỏi với Tiểu Lưu rồi chạy vào hiện trường.
Thi thể được một cặp mẹ con đi chạy bộ buổi sáng phát hiện, có lẽ là lần đầu tiên hai mẹ con nhìn thấy người chết nên sợ khiếp vía, nói chuyện rất lộn xộn, lát nữa chúng ta phải lấy lời khai lại lần nữa mới được… Núi Trường Bạch đã tới hồi nãy rồi, bước đầu anh ta kết luận là xác bị thiêu sau khi chết.
Từ Lệ vừa đi vừa nói.
Lúc này, một xác chết cháy sém xuất hiện bên trong dây cảnh giới. Nhìn vóc người, ắt hẳn nạn nhân là một người đàn ông trưởng thành, cả cái xác bị lửa đốt vô cùng nghiêm trọng, phần mặt hầu như chỉ còn lại xương.
Viên Mục Dã bàn luận về
cuộc đời
với Lệ Thần xong rồi về phòng tiếp tục chơi
Cuộc sống tươi đẹp
. Cậu vẫn rất tò mò không biết mình sẽ như thế nào trong game
Cuộc sống tươi đẹp
? Có phải cũng giống những người bình thường, có một gia đình hạnh phúc, bên cạnh có người thân và bạn bè quây quần không.
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã đang mơ màng thì bị chuông điện thoại đánh thức, vừa bấm máy nghe thì lại là Từ Lệ đã lâu không gặp. Vừa bắt máy đối phương đã xổ một tràng:
Đã mấy giờ rồi mà còn đang ngủ hả? Tôi gửi địa chỉ cho cậu rồi đấy, mau đến đây đi!
Viên Mục Dã chưa kịp hỏi rõ ràng là chuyện gì thì Từ Lệ đã cúp điện thoại, khiến Viên Mục Dã chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Tuy nhiên nghe giọng Từ Lệ chắc là có việc gấp gì đó, thế nên Viên Mục Dã cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng bò dậy khỏi giường, rửa mặt, chuẩn bị đi đến địa chỉ mà Từ Lệ gửi tới.
Từ Lệ trầm giọng hỏi:
Hai người phát hiện thi thể như thế nào?
Lương Tĩnh run giọng trả lời:
Con đường này là tuyến đường cố định mà tôi và con trai thường chạy bộ buổi sáng. Buổi sáng nay, chúng tôi đi ngang qua con đường nhỏ kia giống như bình thường thì đột nhiên nhìn thấy trên thảm cỏ có một đống đen thui. Lúc ấy tôi còn nói đùa với con trai là con nhìn xem đó có phải một cái xác bị đốt trụi lủi không?! Không ngờ mắt của con tôi tinh hơn tôi, vừa nhìn đã nhận ra đó đúng là một người chết...
Từ Lệ nhìn cậu bé trốn phía sau Lương Tĩnh, cười bảo:
Cậu nhóc, cháu dũng cảm lắm đó. Yên tâm, chú cảnh sát cam đoan với cháu, nhất định sẽ bắt hung thủ giết người, đừng sợ nhé!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.