Chương 1147: Số 54 biến mất
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1110 chữ
- 2022-02-09 03:23:36
Từ Lệ giơ tay sờ trán Viên Mục Dã:
Không phải thằng nhãi cậu bị sốt chứ? Cậu hỏi báo cáo thăng chức gì ư!? Đương nhiên là báo cáo thăng chức cho cậu8 thành đội phó rồi! Cậu lại giả ngu với tôi có phải không? Tôi biết cậu không muốn làm sếp, chỉ muốn thành thật phá án qua ngày, nhưng tôi đi là chu3yện sớm hay muộn thôi. Tôi không yên tâm khi giao đội cảnh sát hình sự cho người khác! Cậu cũng thấy thái độ của Cục trưởng Dương đấy, nếu không có 9một người được ông ấy tán thành nhận chức đội trưởng thì chắc chắn sẽ không thả cho tôi đi… Người anh em à, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, kh6ông nể mặt tôi cũng phải nể mặt chị dâu cậu chứ. Cậu đã ăn bao nhiêu là thịt kho tàu của cô ấy rồi, đến lúc nên báo đáp đi chứ?!
Viên Mục D5ã hoàn toàn choáng váng vì một tràng này của Từ Lệ. Không phải mình đã từ chức từ đời nảo nào rồi ư? Sao lại thăng chức thành đội phó gì nữa? Lúc này xe đã chạy vào sân của cục cảnh sát, vì thế cậu cũng chỉ mơ mơ màng màng đi theo Từ Lệ cùng vào trong…
Tuy nhiên khi Viên Mục Dã bước vào sảnh chính của cục cảnh sát, không ngờ cậu lại nhìn thấy trên tường xuất hiện tấm ảnh to đùng mình mặc đồng phục cảnh sát, còn những người tới lui trước mặt đều mỉm cười nói với cậu mấy câu đại loại:
Chúc mừng nhé, hôm nào mời khách đi...
Buổi tối, lúc tan làm, Viên Mục Dã là người đầu tiên lao ra khỏi văn phòng. Mấy đồng nghiệp bên cạnh thấy thế đều có vẻ mặt khó hiểu. Cậu ra vệ đường và nhanh chóng vẫy một chiếc xe taxi, lên xe rồi đọc một địa chỉ mà cậu mãi mãi không thể quên - số 54 đường Hướng Dương.
Không ngờ tài xế lại nói với Viên Mục Dã bằng vẻ mặt kỳ lạ:
Giờ khu nội ô phía Bắc thành phố đang phá bỏ và di dời, có rất nhiều đường đều không được thông xe. Anh chắc là mình muốn đến địa chỉ này chứ?
Không sao, anh cứ đi đi, có thể tới là được.
Viên Mục Dã nói bằng giọng kiên quyết.
Lúc này, ông lớn Tiểu Triệu oang oang nói với Viên Mục Dã từ rõ xa:
Chúc mừng nhé! Thông báo nhận chức vừa mới dán lên bảng tin, mau đi xem thử đi!
Viên Mục Dã chưa kịp phản ứng thì Từ Lệ ở bên cạnh đã vui mừng vỗ vai Viên Mục Dã:
Thằng quỷ, tôi biết ngay cậu sẽ được mà!
Suốt ngày hôm đó, từ đầu đến cuối Viên Mục Dã đều ở trong trạng thái ngơ ngác. Cậu không biết tình trạng hiện giờ của mình có phải lại là mất trí nhớ hay không. Suy cho cùng, trước kia cậu cũng đã từng xuất hiện chuyện đột nhiên mất ký ức của ba năm…
Do dự vài giây, cuối cùng cậu vẫn bấm nghe máy. Một người phụ nữ dịu dàng nhưng vô cùng xa lạ nói:
Con trai, lái xe mới thấy thế nào hả?
Lúc này Viên Mục Dã mới nhớ tới chiếc SUV màu xanh lam đậu ở cửa nhà mình, vì thế cậu nói với giọng hơi xấu hổ:
Tàm tạm… Rất... rất tốt.
Người phụ nữ cười nói:
Vậy là được rồi… Mẹ và cha con chọn lâu lắm đấy, biết ngay con sẽ thích mà. Đúng rồi, lúc lái xe nhất định phải chú ý an toàn, đừng giở chứng đua tài lái với người khác biết không?
Nhưng rất nhanh, Viên Mục Dã đã phát hiện sự việc hơi khác trong tưởng tượng của mình, bởi vì bất kể là ngày tháng trên máy tính hay là điện thoại di động đều hiển thị hiện giờ là thời gian bình thường, nhưng đêm qua cậu còn bàn luận về cuộc đời với Lệ Thần cơ mà, sao sau một giấc ngủ dậy đã quay về cục cảnh sát đi làm chứ?
Nghĩ đến Lệ Thần, Viên Mục Dã chợt nhớ ra, có lẽ đối phương có thể cho mình câu trả lời, vì thế cậu vội móc điện thoại di động ra, kết quả lại phát hiện lịch sử cuộc gọi trong điện thoại di động vốn không hề có tên Lệ Thần, tiếp đó cậu lại lục danh bạ di động, vẫn không tìm thấy hai chữ
Lệ Thần
.
Cảm giác sợ hãi lạ lùng dâng lên từ tận đáy lòng Viên Mục Dã. Cậu nhận thức được rằng sự việc rất không ổn. Vì thế cậu nhanh chóng xem xét kỹ lại tất cả danh bạ trong điện thoại di động của mình một lượt, và khiếp sợ phát hiện ra, những cái tên cậu đã từng vô cùng quen thuộc đều biến mất tăm.
Sau khi xuống xe taxi, Viên Mục Dã nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt với vẻ mặt mờ mịt, không thấy những ngõ nhỏ và nhà trệt quen thuộc kia đâu, thay vào đó là từng tòa nhà cao tầng chưa xây xong. Viên Mục Dã không tài nào tìm thấy bóng dáng của căn nhà nhỏ bốn tầng ấy nữa.
Trước giờ Viên Mục Dã chưa từng có cảm giác hoảng loạn như thế. Cậu không biết đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào, tại sao tất cả những người và sự vật quen thuộc đó đều biến mất? Ngay khi cậu đang mịt mờ, điện thoại di động trong túi đột ngột đổ chuông. Cậu lấy ra xem và lập tức ngẩn cả người. Màn hình điện thoại thình lình xuất hiện chữ
Mẹ
.
Đối với Viên Mục Dã, từ mẹ này quá đỗi xa lạ, từ khi cậu bắt đầu có ký ức, trước giờ từ này chưa được thốt ra khỏi miệng cậu, cho nên khi trên điện thoại di động của cậu hiện lên đối phương là mẹ, phản xạ đầu tiên của Viên Mục Dã lại là suýt nữa đã quăng điện thoại ra ngoài…
Ừm… Con biết rồi, chỗ con... còn có chút việc chưa làm xong, không nói chuyện nữa nhé.
Viên Mục Dã nói một cách mơ hồ.
Người phụ nữ hơi oán trách:
Mỗi lần con cúp điện thoại đều lấy cái cớ này. Thế thôi, nhớ rõ ăn cơm đúng giờ, bớt thức đêm đi nhé!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.