Chương 1149: Diệp tranh
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1277 chữ
- 2022-02-09 03:23:33
Viên Mục Dã thấy mặt mày đối phương xanh xao, vành mắt thâm đen thì biết chắc chắn người này thường xuyên thức đêm, vì th8ế cậu nở nụ cười:
Do công việc nên tôi thường xuyên tăng ca, thỉnh thoảng mấy ngày mấy đêm đều không ngủ được, cho nên 3cũng rất ít khi ra ngoài dạo vào buổi tối.
Nhìn là biết đối phương không ưa tiếp xúc với người xa lạ, nên không9 có phản ứng gì quá lớn với Viên Mục Dã. Nhưng Viên Mục Dã lại cảm thấy rất hứng thú với người đàn ông đeo kính này, bởi6 vì anh ta là người xa lạ đầu tiên mình gặp được sau một giấc ngủ dậy.
Viên Mục Dã trầm giọng hỏi:
Studio của anh ở chỗ nào?
Diệp Tranh vội vàng đáp:
Tầng năm, tòa nhà Á Trung, đường Hoài Hải Nam.
Viên Mục Dã nhíu mày:
Tầng trên của studio các anh liệu có trùng hợp là một phòng tập thể thao không?!
Diệp Tranh hơi giật mình:
Làm sao anh biết được? Đúng là có một phòng tập thể thao. cách âm sàn của tòa nhà không tốt lắm, phòng tập thể thao lại mở nhạc rất lớn, thường xuyên gây ồn ào khiến chúng tôi không tài nào làm việc bình thường được.
Viên Mục Dã bị nhìn phát ngại cả lên, cậu đành phải đưa thẻ cảnh sát ra:
Đừng hiểu lầm, tôi là cảnh sát, tới gần đây để điều tra một vụ án, ai ngờ nơi này lại chẳng có một bóng người.
Người đàn ông đeo kính nói với vẻ cạn lời:
Anh cảnh sát à, anh cũng không xem bây giờ đã mấy giờ rồi! Hơn nửa đêm mà điều tra vụ án gì ở trên phố hả?!
Thật ra ngay cả bản thân Viên Mục Dã cũng cảm thấy lý do này đúng là hơi gượng, nhưng để lấy được thông tin về thân phận của người đàn ông đeo kính, cậu đành phải cố nói:
Bởi vì thời gian xảy ra vụ án là vào buổi tối, cho nên tôi nghĩ đến xem gần đây có ai chứng kiến hay không. Anh đang làm gì? Có mang chứng minh nhân dân trên người không?
Vừa đổi giọng điệu là người đàn ông đeo kính lập tức thành thật ngay, anh ta vội vàng lấy chứng minh nhân dân ra đưa cho Viên Mục Dã, rồi lắp bắp trả lời:
Stu… studio của tôi ở gần đây, tôi làm sáng chế game, đây… đây là chứng minh thư của tôi.
Viên Mục Dã vừa nghe đối phương nói công việc của mình là sáng chế game thì không khỏi thầm căng thẳng, dường như liên tưởng đến điều gì đó… Nhưng bề ngoài cậu lại không biểu hiện gì mà nhận chứng minh nhân dân xem kỹ.
Người đàn ông đeo kính tên Diệp Tranh, năm nay 29 tuổi, ảnh chụp trên chứng minh nhân dân rất sáng sủa, nhưng trái lại là bản thân anh ta lại cực kỳ giống ma cà rồng ngày ngủ đêm ra, bị đảo lộn ngày đêm trong thời gian dài.
Ừ, chỉ mười ba người thôi! Đều là cả đám bạn học cùng chung chí hướng. Mặc dù khởi điểm hơi thấp, nhưng game mobile chúng tôi đang phát triển hiện giờ đã lọt vào mắt xanh của một công ty lớn. Một khi ký hợp đồng, chúng tôi có thể kiếm được nguồn vốn đầu tư đầu tiên cho studio!
Diệp Tranh nói vẻ tự hào.
Để chứng minh thêm cho suy đoán của mình, Viên Mục Dã hỏi tiếp:
Là thể loại game mobile à? Độ khó có cao không?
Diệp Tranh lắc đầu:
Không giấu gì anh, tôi vẫn chưa tan làm đâu, tôi ra ngoài mua bữa khuya cho mọi người thôi.
Viên Mục Dã nhìn hai bàn tay trống trơn của anh ta và hỏi:
Bữa khuya đâu?
Diệp Tranh lắc đầu:
Độ khó không cao đâu, khó khăn không lớn, người chơi từ mười hai tuổi đến 82 tuổi đều có thể chơi.
Tên là gì? Để về tôi cũng tải xuống chơi thử.
Viên Mục Dã hỏi.
Chúng tôi mới khởi nghiệp chưa bao lâu nên quy mô rất nhỏ… Cộng thêm cả tôi nữa mới có mười ba người.
Diệp Tranh đáp hơi ngượng ngùng.
Viên Mục Dã nghe xong hơi sửng sốt, sau đó lặp lại:
Mười ba người ư?!
À ừm… Gặp nhau là duyên phận, nếu không 5chúng ta làm quen một chút nhé?
Viên Mục Dã tự biên tự diễn.
Người đàn ông đeo kính nhìn Viên Mục Dã bằng vẻ mặt kỳ lạ, có lẽ là đang thầm nghĩ bụng liệu có phải anh đẹp trai trước mặt bị thần kinh không, tối đêm tối hôm không đi tìm con gái làm quen, sao cứ muốn quấn lấy mình thế?
Viên Mục Dã quan sát kỹ lưỡng người đàn ông trước mặt, thầm nghĩ không phải anh ta là một trong mười hai nạn nhân của studio game đấy chứ? Đáng tiếc lúc trước cậu và Đoàn Phong chỉ điều tra thông tin về những người chơi bị hôn mê bất tỉnh, chứ không tiếp xúc quá nhiều với thông tin chi tiết của nạn nhân vụ hỏa hoạn.
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã bèn mượn cớ hỏi:
Đến giờ này anh mới tan làm à?
Diệp Tranh mỉm cười:
Tạm ổn, có điều chúng tôi chọn nghề này chủ yếu là do sở thích, chỉ cần làm chuyện mình thích, tăng ca hay gì đó... cũng không cảm thấy là gánh nặng.
Viên Mục Dã thuận miệng hỏi:
Quy mô studio của các anh có lớn không? Có bao nhiêu nhân viên?
Có lẽ do cảm thấy việc này không liên quan bao nhiêu tới mình, bởi vậy Diệp Tranh cũng không nghi ngờ lời nói của Viên Mục Dã. Anh ta ơ hờ nói:
Ở ngay đằng trước, để tôi dẫn anh đi.
Bởi vì quả thật ở khá gần nên Viên Mục Dã để kệ xe đỗ ven đường, vừa đi vừa tán chuyện với Diệp Tranh:
Các anh làm nghề phát triển game phải thường xuyên thức đêm tăng ca đúng không?!
Diệp Tranh nói bằng vẻ mặt bất đắc dĩ:
Anh cũng thấy rồi, gần đây không có một cửa hiệu nào mở cửa cả. Tôi đi hết một vòng mà cũng không mua được gì.
Viên Mục Dã thấy đối phương không giống đang nói dối, vì thế cậu nghĩ một lát rồi nói:
Studio của các anh ở tòa nhà Á Trung là nơi cách rất gần hiện trường vụ án tôi muốn điều tra. Anh hãy dẫn tôi quay lại tìm nhân viên quản lý tòa nhà, tôi muốn lấy tất cả video giám sát bên ngoài tòa nhà.
Diệp Tranh cười đáp:
Cuộc sống hoàn hảo.
Viên Mục Dã nghe tên game hóa ra lại không phải là Cuộc sống tươi đẹp ư?! Chẳng lẽ mình nhầm? Nhưng cậu nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy khả năng nhầm lẫn cực kỳ nhỏ bé. Suy cho cùng, trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy? Hơn nữa, chuyện tên với họ chỉ là một câu nói với người chủ thôi, có lẽ là bị thu mua rồi mới đổi tên thành Cuộc sống tươi đẹp.
Lúc này hai người vừa vặn đi tới dưới tòa nhà Á Trung, Viên Mục Dã ngẩng đầu nhìn thấy tòa nhà văn phòng vốn nên đèn đuốc sáng trưng lại tối đen như hũ nút, ngay cả sảnh lớn ở tầng trệt cũng không có một chút ánh sáng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.