Chương 1150: Như không nhìn thấy


Diệp Tranh hơi kinh ngạc:
Hân hạnh, hân hạnh. Không ngờ tôi ra ngoài mua bữa ăn khuya mà còn may mắn được làm quen với đội phó Viên.

Sau đó Diệp Tranh dẫn Viên Mục Dã đến văn phòng ban quản lý ở lầu hai, ai ngờ hai người lại gặp cảnh cửa đóng kín mít. Diệp Tranh 3tỏ vẻ bất đắc dĩ:
Chắc lại chạy đến chỗ nào làm việc riêng rồi! Bảo vệ ở đây thường xuyên chuồn đi mất hút vào giờ trực đêm!


V9iên Mục Dã nhìn trái nhìn phải, phát hiện suốt đường đi, dường như bọn họ chẳng thấy một bóng người. Mặc dù giờ này hơi muộn thật, nhưng6 đây là tòa nhà văn phòng lớn, không có mười cũng có tới tám văn phòng làm việc ở đây. Dẫu công ty này không tăng ca thì chắc chắn cũng 5có công ty khác tăng ca… Hơn nữa trừ số đó ra còn có mấy câu lạc bộ làm đẹp và phòng tập thể thao, cho nên không thấy một ai là chuyện cực kỳ khác thường.

Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bèn bảo Diệp Tranh có thể đưa mình đến xem tình trạng xuống cấp của mạch điện trong studio họ trước, để cậu chụp ảnh làm bằng chứng. Nếu tối hôm nay vẫn không gặp được nhân viên bên ban quản lý, ngày mai cậu sẽ phản ánh thẳng lên sở cứu hỏa của thành phố.
Viên Mục Dã lắc đầu:
Không đâu. Đi thôi.

Sau đó Diệp Tranh dẫn Viên Mục Dã đến xem tình trạng mạch điện trong studio, thấy quả thật đúng như lời anh ta nói, vài đường dây thật sự đã xuống cấp rất nghiêm trọng, còn có vài chỗ đường dây điện như cuộn chỉ rối, nhìn là biết đã rất lâu không được nhân viên bảo trì chuyên nghiệp đến bảo dưỡng.

Tách… Tách…
Viên Mục Dã tiện tay chụp vài tấm ảnh bằng điện thoại di động rồi xoay người bảo với Diệp Tranh:
Ở đây đúng là có nhiều mối nguy hiểm tiềm ẩn. Tình trạng này cũng thường thấy ở những tòa nhà khác. Quản lý ở đây tắc trách quá.

Sở dĩ Viên Mục Dã nói như vậy là muốn quay lại studio với Diệp Tranh để xem thử mười hai đồng nghiệp còn đang tăng ca kia, kết quả khi Diệp Tranh dẫn cậu về lại phát hiện trong studio lộn xộn không có một ai.
Trên tường studio dán rất nhiều poster game. Mặc dù Viên Mục Dã chỉ chơi trò Cuộc sống tươi đẹp có một ngày, nhưng chỉ cần liếc sơ là cậu nhận ra ngay một vài nhân vật và hình ảnh trong đó…
Lúc này Viên Mục Dã nhìn cà phê còn bốc khói trên bàn và mười mấy chiếc điện thoại còn đang hoạt động, cậu biết chắc Diệp Tranh không nói sai, cậu bèn quay lại nhìn anh ta:
Không phải các đồng nghiệp của anh không chờ nổi anh mua bữa ăn khuya về, nên cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm rồi đấy chứ?!

Nói xong Diệp Tranh xoay người đi ngược trở về, Viên Mục Dã theo sát sau đó. Kết quả khi hai người đi đến khúc ngoặt, Diệp Tranh đi đằng trước rời khỏi tầm mắt của Viên Mục Dã trong một khoảnh khắc ngắn ngủi…
Theo lý mà nói, Viên Mục Dã đi ngay sau lưng Diệp Tranh, khoảng cách không vượt quá một mét, chỉ cần Viên Mục Dã đi qua khỏi khúc ngoặt là sẽ nhìn thấy bóng lưng của Diệp Tranh, nhưng ai ngờ khi Viên Mục Dã ngoặt qua, khung cảnh quanh cậu đột ngột thay đổi, khói đen dày đặc bay vào từ hành lang, lửa nóng hừng hực đã bịt kín hoàn toàn lối thoát duy nhất.
Viên Mục Dã lập tức nhận ra có lẽ mình đã quay về lúc có đám cháy, nhưng dựa theo giả thiết hiện tại, hoả hoạn vẫn chưa xảy ra mới đúng. Hơn nữa cậu mới vừa kiểm tra đường dây điện, sao ngọn lửa có thể bịt kín cửa trong nháy mắt cơ chứ?
Diệp Tranh thở dài:
Bởi vì tiền thuê chỗ này rẻ, cho nên rất nhiều công ty vừa mới khởi nghiệp đều tranh nhau muốn thuê văn phòng ở đây. Thị trường là như thế đấy, một khi cung không đủ cầu sẽ nảy sinh ra những vấn đề không tốt. Mặc dù người thuê ở đây đều biết sự quản lý của công ty bất động sản có vấn đề, nhưng cũng không ai muốn cãi cọ với bọn họ, bởi vì đều sợ bọn họ sẽ gây áp lực bằng cái kiểu không hài lòng thì đừng thuê nữa.

Viên Mục Dã gật đầu:
Đúng là có kiểu đó. Tuy nhiên vấn đề an toàn không phải việc nhỏ, nếu thật sự xảy ra chuyện thì nói gì nữa cũng đã muộn.

Đang nói chuyện, hai người đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa. Diệp Tranh cười bảo:
Chắc là bọn họ về rồi, tôi muốn xem thử cái lũ đó chạy đi đâu ăn cơm giữa đêm hôm thế này!

Nghe vậy, Diệp Tranh cũng tỏ vẻ mờ mịt, ngẫm nghĩ rồi nói:
Cảnh sát Viên, anh chờ một chút đã, để tôi gọi điện thoại cho bọn họ hỏi thử…

Nhưng Diệp Tranh gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại mà vẫn không thể kết nối được. Viên Mục Dã cười bảo:
Nếu không anh dẫn tôi đi xem mạch điện ở đây trước đi? Tôi đoán một lát nữa là bọn họ sẽ về thôi.

Diệp Tranh hơi áy náy:
Ngại quá, có làm chậm trễ thời gian của anh không?

Ngay lúc Viên Mục Dã đang hết sức khiếp sợ, cậu thấy có mấy người bịt miệng bịt mũi hoảng hốt chạy vào tuốt chỗ trong cùng studio. Mặc dù hiện giờ vị trí đó vẫn chưa bị ngọn lửa lan tới, nhưng lại là con đường chết, trốn vào đó, kết quả cuối cùng chỉ có thể là chết sặc vì khói…


Đừng chạy về phía đó! Mau ra đây!!
Viên Mục Dã gào lên với mấy người họ.

Ai ngờ bọn họ lại như không nhìn thấy Viên Mục Dã, tất cả đều chạy vào một căn phòng để đồ linh tinh chật hẹp, mà trong căn phòng nhỏ kia thậm chí đến cửa sổ thông gió cũng không có, hễ ai có ít kinh nghiệm tránh hiểm nguy cũng sẽ không chạy vào căn phòng đó.

Lúc này Viên Mục Dã nhìn thấy trong một góc hành lang rõ ràng có để một bình chữa cháy, vì thế cậu nhanh chóng chạy đi lấy, ai ngờ lại như cầm vào không khí. Lúc này cậu mới nhận ra cảnh mình đang nhìn thấy ắt hẳn là từ trường tư duy của mười hai nạn nhân sót lại ở đây, cho nên bọn họ mới như thể không nhìn thấy Viên Mục Dã.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.