Chương 1156: Cãi cọ



Không thể nào, cả ngày hôm nay tôi đều ngồi trong phòng làm việc, nếu có người đến kiểm tra mạch điện thì chắc chắn sẽ liên hệ với tôi.8..
Nói đến đây Diệp Tranh bỗng cảm thấy đứng dưới tòa nhà tán gẫu có vẻ không lịch sự lắm, vì vậy anh ta vội vàng mời Viên Mục Dã:
Đừ3ng nói chuyện ở đây nữa, chúng ta lên trên trước đã.


Sau đó hai người Viên Mục Dã đi theo Diệp Tranh vào tòa nhà Á Trung, tình9 huống lần này giống hệt lần trước, không hề có bảo vệ nào ở sảnh tầng một...
Khi ba người bước vào công ty game ở tầng năm, Viên Mục Dã phát hiện trong này rất lộn xộn, rất nhiều đồ ăn vặt và cà phê uống dở ở khắp mọi nơi, nhưng cậu lại không thấy bất kỳ nhân viên nào ngoài Diệp Tranh.

Sao còn lại mình anh vậy, tăng ca à?
Viên Mục Dã cố ý hỏi.
Đã đạt được mục đích của mình, Viên Mục Dã chuẩn bị đứng dậy nói lời từ biệt. Không ngờ đúng lúc này Tiểu Lưu đột nhiên muốn đi vệ sinh, Diệp Tranh đành phải đưa Tiểu Lưu ra khỏi công ty và chỉ vị trí nhà vệ sinh cho cậu ta...
Kết quả là lúc hai người vừa rời khỏi tầm mắt của Viên Mục Dã, cảnh tượng xung quanh lập tức thay đổi, cậu nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt tức giận đẩy cửa bước vào, anh ta hướng về phía Diệp Tranh đáng lẽ đã đi ra ngoài nhưng bây giờ lại xuất hiện bên cạnh máy đun nước rồi gào lên:
Cậu bị điên rồi à, tại sao lại bán Cuộc sống hoàn hảo cho một công ty rác rưởi như Kim Đằng Mạch chứ? Lần trước chúng ta đã bị họ lừa một lần rồi, cậu không nhớ sao?

Diệp Tranh ngượng ngùng cười đáp:
Bọn họ đều ra ngoài ăn cơm rồi, tôi lười vận động quá nên bảo họ ăn xong thì mang cho tôi cái gì về cũng được.

Lúc này Viên Mục Dã nhìn xung quanh và hỏi:
Ai là người chịu trách nhiệm mua sắm trong công ty của anh thế?

Diệp Tranh là một người nhạy bén, anh ta nghe Viên Mục Dã nói thế thì lập tức mở ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một chiếc thẻ đeo ngực mới tinh rồi bảo:
Ở đây có một cái mới, anh cứ đeo trước đi, cái này chỉ hơn một đồng, không tính là tặng quà chứ?

Viên Mục Dã đang chờ câu này của Diệp Tranh, cậu tiện tay cầm chiếc thẻ đeo ngực rồi đáp:
Vậy tôi không khách sáo với anh đâu!

Diệp Tranh đứng cạnh máy đun nước không nhịn được nói:
Anh đang nhầm lẫn rồi! Chúng ta làm trò chơi là vì cái gì? Đó là vì để nó được nhiều người chơi tiếp nhận và yêu thích, chứ không phải cứ ôm rịt lấy nó rồi tự khen lẫn nhau!

Người đàn ông liên tục lắc đầu:
Nhưng cậu biết trò chơi này có một lỗ hổng rất lớn, một khi nó lên kệ thì không thể phát triển tiếp được, đến lúc đó chỉ cần một thời gian ngắn, Cuộc sống hoàn hảo sẽ bị người chơi hoàn toàn bỏ rơi!

Diệp Tranh lắc đầu:
Không phải, cô ấy chủ yếu phụ trách hậu cần, anh cũng biết khi chúng tôi bận thì chẳng quan tâm gì đến ngày đêm nữa, dù sao vẫn cần một cô gái tỉ mỉ để lo lắng những chuyện vặt vãnh.

Viên Mục Dã nghe xong khẽ gật đầu, nói:
Cũng đúng... Trong đội của tôi cũng thiếu một cô gái tỉ mỉ, toàn một đám đàn ông cẩu thả thật sự chẳng tốt chút nào.
Viên Mục Dã nói xong bèn móc từ trong túi ra tấm thẻ kiểm soát ra vào rồi bảo:
Ví dụ như tấm thẻ của tôi đây này, nó bị hỏng vài ngày rồi, tôi đã nói với Tiểu Tống vài lần, vậy mà mỗi lần đi nhận dụng cụ, cậu ta đều quên chuyện này.

Tiểu Lưu nhanh mồm nhanh miệng hỏi:
Ban quản lý 6ở chỗ anh không ổn đâu! Một văn phòng lớn như vậy mà sao đến cả một nhân viên an ninh ở cửa cũng chẳng có vậy?

Diệp Tranh bất5 đắc dĩ lắc đầu:
Ban quản lý ở đây đúng là không có trách nhiệm, nhận tiền nhưng chẳng chịu làm việc! May mà chúng tôi ra vào đều quẹt thẻ, vì vậy nếu không có nhân viên bên trong tòa nhà dẫn đường thì người ngoài cũng không vào được...

Không ngờ Viên Mục Dã lại xua tay:
Không cần mất công vậy đâu, anh đưa cái cũ của anh cho cậu ta là được, đợi lát nữa đồng nghiệp về thì anh bảo cô ấy tìm cho mình một cái mới...

Cứ như vậy, Viên Mục Dã và Tiểu Lưu thuận lợi hoàn thành mục đích của mình khi đến đây, bọn họ đã lấy được hai chiếc thẻ PVC
một cũ một mới
của công ty game... Điều họ cần làm bây giờ là cầm thẻ về xét nghiệm để xem nó có trùng chất liệu với tấm thẻ trên xác chết hay không.
Tiểu Lưu ở bên cạnh thấy vậy cũng đòi:
Ơ này, tôi cũng đang bị hỏng này, anh còn chiếc nào không?

Diệp Tranh vội vàng tìm kiếm trong ngăn kéo, nhưng bên trong chỉ còn đúng một tấm thẻ mới vừa rồi:
Xin lỗi nhé, chỉ còn mỗi một cái mới thôi, hay là chờ Hứa Giai Oánh ăn cơm về, tôi sẽ bảo cô ấy tìm thêm một cái nữa?

Diệp Tranh ngẩn người, không hiểu tại sao Viên Mục Dã lại đột nhiên hỏi câu này, nhưng anh ta vẫn thành thật trả lời:
Chúng tôi là một công ty nhỏ, bình thường ai rảnh thì người đó đi... Nhưng phần lớn thời gian đều là tôi và Hứa Giai Oánh phụ trách.


Hứa Giai Oánh cũng là lập trình viên phát triển trò chơi à?
Viên Mục Dã thuận miệng hỏi.
Không ngờ một Diệp Tranh khác đang đứng cạnh máy đun nước lại lạnh lùng hỏi:
Không bán thì làm sao bây giờ? Chúng ta ôm lấy Cuộc sống hoàn hảo rồi cùng nhau chết đói à?


Tất nhiên là không, chỉ cần chúng ta kiên trì thì chắc chắn sẽ chờ được người mua đồng ý với thiếp lập của trò chơi chúng ta! Nếu nó được bán cho Kim Đằng Mạch như thế này, chắc chắn Cuộc sống hoàn hảo sẽ bị thay đổi hoàn toàn, cậu nhẫn tâm làm như vậy sao?
Người đàn ông kia hỏi với vẻ khó tin.
Diệp Tranh cầm bình nước, lạnh lùng nói:
Vậy thì sao chứ? Lúc đó trò chơi đã bị Kim Đằng Mạch mua rồi, là lời hay lỗ thì có liên quan gì đến chúng ta nữa?


Sắc mặt của người đàn ông kia dần trở nên tái nhợt, anh ta thất vọng hỏi:
Cậu có còn là Diệp Tranh mà tôi quen trước đây không? Tiền quan trọng đến vậy sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.