Chương 1157: Ông chủ quán internet


Diệp Tranh xoay người đi ra phòng giải khát để pha cà phê, còn Viên Mục Dã lại tranh thủ cất chiếc cúp đồng đó vào trong ngực... 8

Lúc này Tiểu Lưu cũng đã quay về, Viên Mục Dã bèn cầm cốc cà phê trong tay Diệp Tranh rồi nói:
Cảm ơn anh, ngày mai tôi3 sẽ lại thúc giục bên bộ phận phòng cháy.

Viên Mục Dã lấy chiếc cúp đồng từ trong ngực ra, Tiểu Lưu 5nhìn thấy mà giật mình trợn cả mắt:
Đội phó Viên? Sao anh lại trộm cúp của người ta vậy?!


Đừng nói nhảm nữa, mau lấy túi vật chứng đựng nó đi...
Viên Mục Dã gắt.
Ngoài ra còn Diệp Tranh nữa, với ánh mắt nhìn người nhiều năm của Viên Mục Dã, đối phương là một kẻ đầy mưu mô, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nhưng bình thường anh ta luôn tỏ ra vẻ hiền lành thật thà, không giỏi giao tiếp... Điều này chỉ cần nhìn vào thái độ của Diệp Tranh lúc trước và sau khi biết Viên Mục Dã là cảnh sát thì có thể nhận thấy được.
Có lẽ lúc đó Diệp Tranh giết người tranh cãi với mình là vì quá kích động, nhưng sau này anh ta lại dùng vụ cháy để che giấu hành vi phạm tội của mình thì thật sự rất hiểm ác, có thể trong thế giới nội tâm của Diệp Tranh, tính mạng con người không hề quan trọng, chỉ cần anh ta không bị ảnh hưởng là được rồi.
Viên Mục Dã lắc đầu, nói:
Trước mắt tôi cũng không nói rõ được... Chỉ là trực giác thôi, tôi luôn cảm thấy những người chết này dường như có liên quan gì đó đến công ty của Diệp Tranh.

Từ Lệ há hốc mồm:
Trực giác? Cậu dựa vào trực giác rồi chôm một cái cúp từ công ty của người ta à? Chuyện này đâu có hợp với quy định? Nếu cái cúp đó thật sự là hung khí, cậu bảo tôi phải viết báo cáo thế nào? Tôi nói là cậu ăn trộm hung khí rồi mang về?!

Không mất quá nhiều công sức, Từ Lệ đã cho người tìm hiểu được thông tin chi tiết về mười hai nhân viên trong công ty trò chơi, điều khiến Viên Mục Dã ngạc nhiên là Hứa Giai Oánh là cô gái duy nhất trong số mười hai người này, vì vậy nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thi thể nữ thứ hai được cảnh sát phát hiện chính là cô ta...
Còn người đàn ông tranh chấp với Diệp Tranh rồi bị anh ta hạ gục bằng một chiếc cúp là một thành viên khác của công ty, anh ta tên là Triệu Tuấn Kiệt. Trước đây hai người họ cùng nhau phát triển trò chơi
Cuộc sống hoàn hảo
, lý tưởng ban đầu của họ là biến
Cuộc sống hoàn hảo
trở thành một trò chơi kinh điển được nhiều người chơi trong thời gian dài.
Sau khi nghe xong, Viên Mục Dã nói với Từ Lệ:
Tôi cảm thấy bây giờ chúng ta nên điều tra thông tin chi tiết về những nhân viên khác trong công ty trò chơi của Diệp Tranh, ba người chết rất có thể nằm trong số đó...


Căn cứ vào đâu? Chẳng lẽ là do họ đeo tấm thẻ nhựa PVC cùng chất liệu?
Từ Lệ không hiểu.
Viên Mục Dã cười gian:
Yên tâm đi... Trên bàn của Diệp Tranh nhiều cúp lắm, anh ta sẽ không phát hiện thiếu một cái ngay đâu. Bây giờ chúng ta phải xác định phương hướng điều tra mới được, nếu không sẽ giống một con ruồi không đầu bay loạn xạ, không những không có hiệu suất mà còn chẳng điều tra được gì.

Trên thực tế, những lý do của Viên Mục Dã chỉ là ngụy biện, nếu không phải trực giác khi phá án trong những năm qua của Viên Mục Dã luôn chính xác, làm sao Từ Lệ có thể đồng ý với đề nghị này được? Hơn nữa, lý do khiến Viên Mục Dã khẳng định Diệp Tranh sẽ không phát hiện chiếc cúp đã biến mất, đó là vì cậu tin rằng Diệp Tranh mà cậu vẫn luôn tiếp xúc chưa từng giết ai cả...
Không ngờ Viên Mục Dã lại thừa nước đục thả câu:
Anh hãy nói trước xem bên anh có phát hiện gì không đã?

Từ Lệ nghe mà nản chí:
Phát hiện cái gì chứ? Thi thể bị cháy rất nghiêm trọng, ngoài một tấm thẻ PVC ra thì chẳng còn manh mối gì nữa... Mà tức nhất là mấy chiếc camera xung quanh đập chứa nước chẳng có cái nào tốt cả, đến cả sợi lông cũng chẳng chụp được!

Nhưng có một điều mà Viên Mục Dã nghĩ mãi vẫn không hiểu, nếu trên thế giới này Diệp Tranh chưa giết ai, tòa nhà Á Trung cũng chưa bị cháy, vậy tại sao cậu lại đọc được từ trường tư duy của mười hai người chết ở đó? Điều này đâu hợp lý?
Hơn nữa, từ những từ trường tư duy đó không khó để nhận ra, vụ cháy ở một thế giới khác rất có thể do con người gây ra, mục đích là để hủy thi diệt tích, nhưng cái giá phải trả là mười mấy mạng người thì thật sự quá cao...
Theo lý thuyết, hai người đều có cùng sở thích, cùng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng cho đến ngày hôm nay là không dễ dàng, nhưng cuối cùng lại thất bại vì có suy nghĩ trái ngược nhau. Một người chỉ muốn tập trung phát triển trò chơi, một người khác lại muốn hiện thực hóa trò chơi mà họ đã phát triển... Thật ra giữa hai người cũng không có mâu thuẫn, chỉ cần hai người có thể nói chuyện thoải mái với nhau, chắc mọi chuyện sẽ không biến thành một thảm kịch đúng không?
Trong lúc Viên Mục Dã và Từ Lệ đang đợi kết quả xét nghiệm, một học sinh cấp ba đột nhiên xuất hiện trong cục cảnh sát đã thu hút sự chú ý của Viên Mục Dã. Dù sao những người tiến vào cục cảnh sát trong thời gian này đều không phải người hiền lành, hơn nữa Viên Mục Dã thấy đứa trẻ này có vẻ khá quen, nhưng trong nhất thời cậu lại không nhớ ra được đã gặp nó ở đâu...
Sau khi trở về cục cảnh sát, Viên Mục Dã lập tức gửi chiếc cúp đồng và hai tấm thẻ đến phòng xét nghiệm, cậu còn cẩn thận dặn họ kiểm tra xem trên chiếc cúp có AND của nạn nhân đầu tiên hay không? Sau đó sẽ đưa đi so sánh với bên phòng pháp y, để xem xương đầu bị vỡ của nạn nhân có phải là do thứ này gây ra...
Từ Lệ vừa mới từ đập chứa nước Nam Sơn quay về, anh ta nghe thấy Viên Mục Dã mang về một vật chứng quan trọng nên đẩy cửa bước vào và hỏi:
Cậu cũng phát hiện được gì à?

Sau khi quay lại xe, đầu tiên Viên Mục Dã bỏ hai tấm thẻ vào chiếc túi vật ch9ứng mà mình vẫn luôn mang theo, sau đó cậu nói với Tiểu Lưu bằng vẻ mặt bí hiểm:
Cậu đi ra cốp sau lấy chiếc túi đựng vật chứng6 lớn hơn đi...

Tiểu Lưu không hiểu:
Để làm gì vậy?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.